Chương 2585. Chẳng có gì là không thể cả
Chương 2585. Chẳng có gì là không thể cả
Chương 2585: Chẳng có gì là không thể cả
Diệp Huyền trầm mặc.
Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Quyển này có hơn vạn chữ, nói về pháp có hơn trăm loại. Trên thế giới này không chỉ có đạo mà còn có cả pháp…”
Nói đến đây, nàng bèn nhìn Diệp Huyền: “Vị tiền bối viết ra Đạo Kinh đúng là giỏi giang vô cùng.”
Diệp Huyền gật đầu.
Trên thế giới này có hai kiểu cường giả, bên trong phạm vi Đạo Kinh và ngoài phạm vi Đạo Kinh.
Có thể nói tiền bối sáng tạo ra cuốn Đạo Kinh chắc chắn cực kì kinh khủng! Bởi lẽ hắn ta đã tạo ra cả hệ thống tu luyện hoàn chỉnh. Mà hệ thống tu luyện này là khởi nguồn võ đạo đã biết hiện nay.
Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Chúng ta có thể nghiên cứu quyển pháp này, nếu như nghiên cứu xong pháp bên trong quyển này thì phương diện tu luyện của ngươi sẽ có được những lợi ích rất lớn. Còn về Đạo Kinh võ học và tâm pháp thì hiện giờ ta cũng không nhìn ra được.”
Diệp Huyền gật đầu: “Cứ từ từ!”
Hình như nhớ tới điều gì đó, hắn lại nhìn quyển Đạo Kinh cuối cùng, bên trên quyển này không có chữ gì cả.
Đạo Kinh không có chữ?
Diệp Tri Mệnh mở quyển Đạo Kinh đo ra, nàng lập tức sững sờ!
Bởi vì bên trong chẳng có gì cả!
Trống không, không một chữ viết!
Diệp Huyền và Diệp Tri Mệnh đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người đều toát lên vẻ khó hiểu.
Diệp Huyền nhíu mày: “Chẳng lẽ Bà Sa Tông đưa đồ giả?”
Diệp Tri Mệnh lắc đầu: “Chắc là không đâu!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta cũng nghĩ là không!”
Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Vị Huyền Sơ cô nương đó hình như chưa trở về Bà Sa Tông đâu, chi bằng mời nàng ta tới xem?”
Diệp Huyền cất Đạo Kinh đi, sau đó đưa Diệp Tri Mệnh biến mất.
Không lâu sau, hắn tới tìm Huyền Sơ. Lúc này Huyền Sơ đang ăn mì trong một tiệm mì nhỏ ở Đạo thành!
Thấy Diệp Huyền xuất hiện, Huyền Sơ sững sờ. Nàng buông đũa xuống, nhìn hắn: “Có chuyện gì sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Huyền Sơ cô nương, có chuyện muốn thỉnh giáo?”
Huyền Sơ gật đầu: “Nói!”
Diệp Huyền lấy quyển Đạo Kinh cuối cùng ra rồi đặt xuống trước mặt Huyền Sơ.
Huyền Sơ liếc nhìn hắn: “Tông chủ đưa cho ngươi?”
Diệp Huyền gật đầu.
Huyền Sơ trầm mặc.
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta đã thu thập đủ chín quyển Đạo Kinh và đã đồng ý với tông chủ Bà Sa Tông sẽ chia sẻ cho Bà Sa Tông các ngươi!”
Huyền Sơ gật đầu, nàng mở quyển Đạo Kinh ra. Khi trông thấy bên trong, nàng không khỏi sững sờ.
Diệp Huyền nhíu mày: “Sao thế?”
Huyền Sơ trầm giọng nói: “Trước kia ta chưa từng đọc Đạo Kinh, bởi vì sư phụ truyền thụ bằng miệng cho ta luôn.”
Diệp Huyền trầm mặc.
Đúng lúc ấy, môt giọng nói vang lên phía sau Diệp Huyền: “Diệp minh chủ, cần giúp đỡ không?”
Diệp Huyền quay người nhìn, cách hắn không xa là một nữ tử.
Là Việt Tôn!
Việt Tôn mỉm cười: “Diệp công tử đang thắc mắc tại sao quyển Đạo Kinh này lại không có chữ đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy.”
Việt Tôn mỉm cười: “Diệp công tử, quyển Đạo Kinh này không có chữ!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Tại sao?”
Việt Tôn nhìn quyển Đạo Kinh, nàng nói: “Diệp công tử, đại đạo là gì? Đại đạo chân chính?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Việt Tôn nhìn hắn: “Đạo không chỉ là vũ trụ chi đạo mà còn là tự nhiên chi đạo! Đạo trong vạn vật, vật trong đạo, vạn sự vạn vật đều quy về làm một và hướng tới đạo. Đại đạo, đại đạo, thế nhân đều đang hướng tới đại đạo nhưng lại không biết rằng đạo ở ngay bên cạnh mình, đạo là chính mình, chính mình là đạo.”
Diệp Huyền trầm mặc.
Việt Tôn mỉm cười: “Có phải hơi khó hiểu không?”
Diệp Huyền gật đầu.
Việt Tôn mỉm cười: “Xét trên mặt chữ thì dễ hiểu lắm. Nhưng về tầng ý nghĩa thì không dễ hiểu vậy đâu! Giống như thế nhân hay nói nhìn núi mà chẳng phải núi, nhìn núi nhưng vẫn là núi, nhìn núi không ra núi… Đây là một ý cảnh nhân sinh, người chưa từng trải thì có nói nữa, nói mãi cũng không hiểu được.”
Nói đoạn, nàng lại nhìn Diệp Huyền: “Đạo không chỉ là vật chất hữu hình, tinh thần, quy luật lí tính mà còn được tạo bởi gốc rễ vũ trụ vô hình, hư ảo. Vật chất, tinh thần, quy luật đều là những vật phái sinh của đạo. Đạo là tiên thiên nhất khí, là hỗ nguyên vô cực, đạo là kì đại vô ngoại, kì tiểu vô nội, là thế tổ tự nhiên đơn giản mà tinh vi, huyền ảo mà tự nhiên, là đại tông, là cội nguồn của vũ trụ vạn vật… Diệp công tử, quyển Đạo Kinh cuối cùng này bác đại tinh thâm, dù có là Bà Sa Tông chúng ta cũng chỉ có thể lĩnh ngộ được một chút, mà một chút này chỉ như hạt cát trên sa mạc thôi.”
Nói tới đây, nàng lại nhìn quyển Đạo Kinh, vẻ mặt phức tạp: “Tổ tiên Bà Sa Tông chúng ta từng nói, học vấn của Đạo Kinh vô cùng vô tận, dù có là lão nhân gia cũng không thể nghiên cứu hết chứ đừng nói là hiểu hết, đến một phần mười còn chưa nghiên cứu được nữa là!”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Tiền bối, chủ nhân Đạo Kinh đã đi đâu?”
Việt Tôn nhìn Diệp Huyền: “Nghe nói là đã ra đi rồi!”
Diệp Huyền sững sờ: “Ra đi rồi?”
Việt Tôn gật đầu.
Diệp Huyền nhíu mày: “Sao có thể?”
Việt Tôn lắc đầu: “Chẳng có gì là không thể cả!”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Là ra đi tự nhiên hay bị ai giết?”
Việt Tôn khẽ nói: “Cái này thì ta không biết! Có điều, chắc không phải tự nhiên đâu. Cường giả như hắn ta cố thể thấu hiểu hết Đạo Kinh thì sao có thể dễ dàng ra đi! Nếu như là bị giết…”
Nói đến đây, nàng không nói tiếp nữa.