Chương 2595. Huyền thành phái người tới
Chương 2595. Huyền thành phái người tới
Chương 2595: Huyền thành phái người tới
Ánh mắt của hắc bào lão giả dần dần trở nên tối tăm.
Nam tử trung niên nói: “Bây giờ, chúng ta không thể không thừa nhận cho dù là Đạo Môn ta hay là Vô Biên Thánh Địa ngươi, nếu như đơn độc đối đầu với người phía sau Diệp Huyền thì đều không có được kết quả tốt đẹp gì! Nhưng nếu hai bên chúng ta liên thủ thì sao nhỉ?”
Hắc bào lão giả liếc mắt nhìn hắn ta: “Ngươi vẫn chưa tìm hiểu rõ ràng tình hình, bây giờ đến ngay cả chuyện sau lưng hắn rốt cuộc là thế lực nào mà chúng ta còn chẳng rõ thì thôi, một thế lực thần bí mà đến cả chúng ta và các ngươi đều không biết… Ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?
Nghĩa là có khả năng người sau lưng hắn đến từ một nơi mà chúng ta đều không biết.”
Nam tử trung niên cười đáp: “Hắn nói mình là vị diện chi tử của Cửu Duy đấy!”
Hắc bào lão giả cười lạnh: “Ngươi cảm thấy nực cười lắm sao?”
Nam tử trung niên hơi nhíu mày.
Hắc bào lão giả lại nói: “Tại sao ngươi lại khẳng định được lời hắn nói chính là giả? Bởi vì chúng ta chưa từng đến Cửu Duy cho nên mới cho rằng không có Cửu Duy, đúng không?”
Nói xong, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không rồi nhẹ giọng nói: “Lỡ như hắn thật sự là vị diện chi tử của Cửu Duy thì sao?”
Nam tử trung niên nhìn hắc bào lão giả: “Sao thế, Vô Biên Thánh Địa các ngươi định từ bỏ đấy à?”
Hắc bào lão giả quay đầu nhìn hắn ta: “Chúng ta chỉ không muốn coi thường hắn, và đương nhiên, nếu như thế lực phía sau hắn quá mức lớn mạnh thì chúng ta cũng không thể không từ bỏ.”
Nói xong, hắn ta quay người rời đi.
Trong tinh không, nam tử trung niên im lặng không nói.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ sau lưng hắn ta: “Bọn họ sẽ không để Diệp Huyền sống sót đâu!”
Nam tử trung niên quay người lại, ngay khi nhìn thấy người tớ, hắn ta vội vàng cung kính hành lễ: “Viện thủ!”
Đạo Môn chia thành Võ Viện và Văn Viện, mà người trước mắt này chính là viện thủ của Văn Viện – Văn Thiên Ngữ.
Văn Thiên Ngữ gật nhẹ đầu: “Không cần đa lễ.”
Nam tử trung niên hơi do dự rồi sau đó mới nói: “Văn viện thủ, Vô Biên Thánh Địa này…”
Văn Thiên Ngữ cười đáp: “Vô Biên Thánh Địa, tín ngưỡng chi lực, tín ngưỡng chi lực là gốc rễ của bọn họ, mà Đạo Đình này cũng tu tín ngưỡng chi lực, cho nên giữa bọn họ với Đạo Đình có xung đột và mẫu thuẫn không thể điều hòa được.”
Nam tử trung niên nhẹ giọng hỏi: “Tại sao?”
Văn Thiên Ngữ khẽ cười, nói: “Tín ngưỡng chi lực của Đạo Đình là xây dựng trật tự cho chúng sinh, vì thiên hạ được thái bình và để thế gian được tốt đẹp hơn!
Lúc đầu, sở dĩ Đạo Đình lớn mạnh như thế chính là vì tín ngưỡng chi lực của bọn họ vô cùng thuần túy, hơn nữa, người trong thế gian tự nguyện tín ngưỡng.
Nhưng Vô Biên Thánh Địa thì lại khác, tín ngưỡng chi lực của bọn họ hoàn toàn dựa vào tẩy não và nô dịch. Ở Vô Biên Thánh Địa có mấy trăm quốc và quốc gia nào cũng là nô lệ của bọn họ hết, tín ngưỡng chi lực của bọn họ toàn dựa vào tẩy não và lừa gạt mà thôi.”
Nói rồi, hắn ta lắc đầu bật cười: “Vô Biên Thánh Địa sợ đấy mà!”
Nam tử trung niên trầm giọng hỏi: “Vậy lúc trước, tại sao Đạo Đình lại thất bại?”
Văn Thiên Ngữ cười đáp: “Bởi vì Đạo Đình đã chạm đến lợi ích của một vài người!”
Nam tử trung niên hỏi: “Ai?”
Văn Thiên Ngữ cười bảo: “Chúng ta!”
Nam tử trung niên sững sờ.
Văn Thiên Ngữ nhìn xuống bên dưới rồi nhẹ giọng nói: “Bọn họ xây dựng trật tự với ba nghìn đại đạo, mà trung tâm của ba nghìn đại đạo này lại là Đạo Kinh và đại đạo chi linh, bọn họ muốn đánh thức đại đạo chi linh… Đạo Môn chúng ta sẽ không để bọn họ đánh thức đại đạo chi linh đâu.”
Nam tử trung niên hơi chần chừ rồi cuối cùng vẫn không lên tiếng hỏi.
Có một vài bí mật vẫn đừng nên biết thì tốt hơn!
Văn Thiên Ngữ nhẹ giọng bảo: “Không phải chúng ta khăng khăng muốn đối địch với Diệp Huyền mà là sự trỗi dậy của hắn sẽ uy hiếp nghiêm trọng đến lợi ích của chúng ta, thậm chí còn lật đổ chúng ta! Cho nên chúng ta không có sự lựa chọn.”
Nam tử trung niên trầm giọng nói: “Thế lực sau lưng Diệp Huyền kia…”
Văn Thiên Ngữ nhìn xuống dưới rồi nhẹ giọng đáp: “Nếu chỉ là hai nữ nhân kia thì thật ra vấn đề cũng không lớn cho lắm… Mà sợ là sợ sau lưng hắn vẫn còn người mạnh hơn cả hai nữ nhân kia, tuy rằng khả năng này rất nhỏ… nhưng cũng không phải không có khả năng! Hy vọng là không có! Bằng không…”
Nói đến đây là hắn ta không nói tiếp nữa.
Ở một bên khác, trong tinh không, Diệp Huyền xòe lòng bàn tay ra, Thiên Tru Kiếm rơi vào trong tay hắn.
Lúc này, hắn đã tu luyện Thuấn Sát Nhất Kiếm của mình đến cực điểm rồi!
Tuy rằng hiện tại hắn chỉ là Ngự Đạo cảnh nhưng tin rằng một nhát kiếm của hắn có thể chém chết một cường giả Quy Nhất cảnh, đương nhiên, đó phải là dưới tình huống không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mà bản thân Thuấn Sát Nhất Kiếm này lại chú trọng vào đánh bất ngờ!
Dường như nghĩ đến gì đó mà hắn lại xòe lòng bàn tay ra, trong tay hắn là một nạp giới.
Đây là nạp giới mà bạch bào Thanh Nhi đã để lại cho hắn trước khi rời đi!
Trong nam giới không có bảo vật gì cả mà là một tấm bản đồ!
Một tấm bản đồ chẳng biết là của nơi nào cả!
Diệp Huyền nhìn tấm bản đồ đó một lúc lâu rồi nhẹ giọng nói: “Xem ra phải thu xếp thời gian đi thử một chuyến mới được!”
Nếu đã là đồ mà bạch bào Thanh Nhi để lại cho hắn thì nơi đó chắc chắn có sẽ có sự hỗ trợ rất lớn đối với hắn.
Lúc này, đột nhiên Bạch Đế Tử xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền cất tấm bản đồ đi và nhìn về phía đối phương.
Bạch Đế Tử trầm giọng nói: “Huyền thành phái người tới!”