Chương 2601. Cứ từ từ thôi
Chương 2601. Cứ từ từ thôi
Chương 2601: Cứ từ từ thôi
Thánh Chủ hỏi: “Nhược điểm gì?”
Đạo Lão Nhị mỉm cười: “Muội muội Diệp Linh của hắn!”
Thánh Chủ nhíu mày: “Muội muội của hắn?”
Đạo Lão Nhị gật đầu: “Ta đã phái người đi Thanh thành điều tra rồi, người này có tình cảm vô cùng sâu đậm với muội muội Diệp Linh của hắn. Có thể nói, vì Diệp Linh, dù bảo Diệp Huyền hắn đi chết thì hắn cũng sẽ không hề do dự!”
Thánh Chủ híp mắt lại: “Ngươi muốn ra tay với muội muội của hắn!”
Đạo Lão Nhị nói: “Trước kia ta đã phái người đi tìm Diệp Linh, nữ tử này đã từng xuất hiện ở Thiên Nhân tinh vực. Người của ta đã tới Thiên Nhân tinh vực, lâu như vậy rồi chắc cũng đã tìm được nàng ta… Nếu như bắt được nàng ta thì dù không thể ép chết Diệp Huyền, chúng ta cũng có thể ép hắn giao Đạo Kinh ra.”
Thánh Chủ nhìn hắn ta: “Ta thấy ngươi vẫn nên điều tra muội muội của hắn đi, trực giác mách bảo ta rằng muội muội của hắn cũng không phải người đơn giản gì đâu!”
Đạo lão nhị mỉm cười: “Đương nhiên! Để đề phòng vạn nhất, ta đã cử năm cường giả Quy Nhất cảnh đi! Hơn nữa ta đã đánh tiếng trước với Sùng tộc của Thiên Nhân tinh vực. Bọn họ sẵn sàng giúp đỡ, đồng thời phái sáu vị cường giả Quy Nhất cảnh tương trợ!”
Thánh Chủ khẽ gật đầu: “Thế thì chắc là ổn thỏa rồi!”
Một lát sau, Đạo Lão Nhị rời đi.
Mà sau khi Đạo Lão Nhị rời đi, Thánh Chủ cũng quay người biến mất. Hắn ta tới một ngọn núi, ở phía sâu trong ngọn núi này có một ngôi nhà trúc. Phía trước ngôi nhà trúc là một hoa viên, hoa viên trồng rất nhiều loại hoa, đẹp vô cùng.
Mà trong bụi hoa có một nữ tử đang cầm bình nước tưới hoa.
Thánh Chủ đi đến bên cạnh vường hoa, hắn ta cung kính hành lễ với nữ tử phía không xa: “Chủ nhân!”
Nữ nhân bỏ bình nước xuống, nàng khẽ ngửi hương thơm từ một bông hoa xinh đẹp, đoạn mỉm cười: “Đạo Môn bắt đầu động thủ rồi à?”
Thánh Chủ gật đầu: “Đạo Lão Nhị muốn giết nữ tử váy trắng và muội muội của Diệp Huyền trước tiên!”
Nữ tử dừng lại, nàng quay đầu nhìn Thánh Chủ, chớp mắt nói: “Giết nữ tử váy trắng trước?”
Thánh Chủ gật đầu: “Đúng vậy, hắn ta đoán rằng nữ tử váy trắng yếu nhất!”
Nữ tử đột nhiên lắc đầu cười.
Thánh Chủ do dự một lát rồi nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Nữ tử khẽ ngắt một bông hoa rồi mỉm cười: “Ngươi biết nữ tử váy trắng là ai không?”
Thánh Chủ lắc đầu: “Ta không biết!”
Nữ tử ngẩng đầu nhìn bầu trời, nụ cười trên mặt nàng dần biến mất: “Nữ tử váy trắng ấy à, nàng ta tên là Thiên Mệnh, mười mấy vạn năm trước nàng ta đã dùng kiếm diệt đạo, vô địch thế gian…
Còn về muội muội của Diệp Huyền, linh hồn bên trong cơ thể muội muội hắn chắc là linh hồn của tộc trưởng Hư Linh tộc – Trương Thiên Tú từ mười mấy vạn năm trước. Năm xưa người này bị Thiên Mệnh giết chết, song lại được nam nhân kia nghịch thiên cải mệnh… Mặc dù hiện giờ nàng ta chưa phải ở thời kì đỉnh cao, song cũng không dễ đối phó như con chó, con mèo đâu.”
Nói đoạn, nàng bèn đi về phía ngôi nhà trúc: “Bạch bào nữ tử xuất hiện trước đó tên là Đồ, quyền kiếm song tu, cũng là một phân thân của Thiên Mệnh. Dưới tam kiếm, nàng ta ngang tài ngang sức với bất cứ ai! Còn về Tư Đồ Thính Vân, nha đầu này có tốc độ tiến bộ nhanh nhất, trừ nam nhân đó ra… Với tam kiếm, cũng khó ai có thể đối địch được với nàng ta! Còn nữa, mấy nữ nhân ở U Minh cũng là…”
Nói đến đây thì nàng đã tới trước cánh cửa trúc và đẩy nó ra, khẽ mỉm cười: “Muốn giết Diệp Huyền thì không thể nhắm vào người phía sau hắn được, bởi vì người phía sau hắn người này còn mạnh hơn cả người kia, mạnh đến mức khiến ngươi tuyệt vọng! Muốn giết hắn thì phải lợi dụng ách nạn chi nhân trên người hắn mới được! Thế nên cứ từ từ thôi.”
Trong một tinh không tĩnh mịch, Diệp Huyền đứng trong yên lặng. Hắn xoè tay ra, lúc này tay phải của hắn như một miếng sắt đỏ rực, trông đáng sợ vô cùng.
Phần Thiên Tuyệt!
Một chưởng diệt thiên!
Dần dần, cơ thể Diệp Huyền bắt đầu run rẩy. Nguồn sức mạnh cực lớn kia khiến cơ thể hắn khó mà chống đỡ được!
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hắn đột nhiên mở mắt, sau đó đánh một chưởng về phía trước.
Một chưởng của Diệp Huyền rơi xuống, vô thanh vô tức, không gian trước mặt hắn bắt đầu sụp đổ với tốc độ vô cùng nhanh. Chỉ chớp mắt đã lan ra phạm vi cả trăm vạn trượng…
Gần như trong chớp mắt, tinh không xung quanh hắn bèn vỡ vụn!
Mà cả người Diệp Huyền như bị rút sạch sức lực, suýt chút nữa thì hắn đã ngã quỵ xuống.
Vô lực!
Khoảnh khắc ấy, hắn cảm giác sức lực toàn thân mình như bị quét sạch, trở nên suy yếu như một người già. Không chỉ có vậy, sắc mặt hắn cũng tái nhợt vô cùng.
Diệp Huyền ngồi xếp bằng giữa tinh không, khoảng nửa canh giờ sau, sắc mặt hắn dần hồng hào trở lại, cơ thể cũng dần dần khôi phục!
Không lâu sau, Diệp Huyền hít một hơi thật sâu. Hắn đứng dậy, lúc này cơ thể hắn đã hồi phục được bảy, tám phần.
Diệp Huyền liếc nhìn tay phải của mình rồi khẽ mỉm cười, đoạn quay người rời đi.
Hắn vừa mới quay về Đạo thành thì Bạch Đế Tử đã xuất hiện trước mặt hắn.
Bạch Đế Tử liếc nhìn Diệp Huyền: “Triệu Ngôn của Huyền thành lại tới rồi!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta đi gặp hắn ta!”
Nói đoạn, hắn bèn tới Kiếm Điện.
Vừa mới tới Kiếm Điện, Diệp Huyền đã thấy Triệu Ngôn vội vàng đứng dậy. Hắn ta chắp tay: “Diệp công tử!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Lần này tiền bối đến để tặng quà chăng?”
Triệu Ngôn trầm giọng nói: “Diệp công tử, theo như ta được biết thì Đạo Môn có thể sẽ nhắm vào muội muội của Diệp công tử!”
Diệp Huyền ngạc nhiên: “Nhắm vào muội muội của ta? Diệp Linh?”