Chương 2606. Lan Nhược
Chương 2606. Lan Nhược
Chương 2606: Lan Nhược
Bên ngoài căn nhà trúc, Thánh Chủ nghe mà khiếp đảm.
Hắn ta không biết thực lực của nữ tử váy trắng mạnh như thế nào, thế nhưng thực lực của nữ tử bên trong căn nhà trúc thì hắn ta biết rõ vô cùng.
Dù sao thì hiện giờ hắn ta cũng không tự tin có thể tiếp một chiêu của nữ tử bên trong căn nhà gỗ.
Tuy nhiên hắn ta không ngờ rằng nữ tử trong căn nhà gỗ còn phải kiêng dè nữ tử váy trắng như vậy!
Rốt cuộc nữ tử váy trắng là người như thế nào?
Sao mà nàng có thể khiến nữ tử trong căn nhà trúc kiêng dè đến vậy!
Trong lòng thánh chủ tò mò vô cùng!
Lúc này, nữ tử trong căn nhà trúc đột nhiên nói: “Còn ngơ người ra đấy làm gì?”
Thánh chủ hoàn hồn, hắn ta vội vàng hành lễ: “Ta sẽ phái người đi ngăn cường giả của Đạo Môn!”
Nói đoạn, hắn ta bèn quay người rời đi.
Lúc này, nữ tử trong căn nhà trúc lại lên tiếng: “Ngươi đích thân đi đi!”
Thánh chủ sững sờ, sau đó gật đầu: “Vâng!”
Nói đoạn, hắn ta bèn biến mất.
Trong căn nhà trúc, nữ tử rót cho mình một ly trà, nàng bưng trà lên khẽ nhấp một ngụm, đoạn nói: “Ách nạn chi nhân…”
Huyền thành.
Khi mấy người Diệp Huyền và Triệu Ngôn tới Huyền thành, hắn cũng rất kinh ngạc.
Tòa thành này sừng sững giữa tinh không như một con cự thú, khiến người ta cảm giác mình thật nhỏ bé.
Diệp Huyền mỉm cười: “Khí thế!”
Triệu Ngôn khẽ cười: “Huyền thành chúng ta lưu truyền đến ngày hôm nay đã được mười sáu vạn năm, trong mười sáu vạn năm này đã trải qua rất nhiều chuyện. Có điều chúng ta vẫn tồn tại!”
Tự hào!
Không thể không nói, Huyền thành có tư cách để tự hào!
Với tình hình trước măt, dù là Đạo thành hay Vô Biên Thánh Địa đều không dám chọc đến Huyền thành. Đương nhiên, Huyền thành cũng không dám chọc đến hai thế lực kia!
Mọi người đều có nền móng vững chắc, một khi khai chiến thì sẽ ảnh hưởng đến tất cả!
Triệu Ngôn đưa Diệp Huyền vào bên trong thành. Vừa vào thành, Diệp Huyền đã cảm nhận được vô số luồng khí tức lớn mạnh.
Vẻ mặt hắn dần trở nên nghiêm nghị.
Không thể không nói, thực lực của Huyền thành đúng thật là rất mạnh. Hiện giờ mặc dù Ngũ Duy vũ trụ đã thu hút được rất nhiều cường giả từ Bà Sa Thế Giới, song so với Huyền thành thì chắc chắn khác biệt rất lớn.
Dẫu sao thì phần lớn các cường giả ở Bà Sa Thế Giới đều bị bạch bào Thanh Nhi giết cả rồi.
Triệu Ngôn đưa Diệp Huyền tới trước một tòa đại điện. Hắn ta khẽ hành lễ, sau đó nhìn Diệp Huyền: “Diệp công tử, thành chủ cho mời!”
Diệp Huyền gật đầu, hắn bước vào đại điện. Đại điện rộng mênh mông mà chỉ có một nữ tử.
Nữ tử này mặc y phục màu tím, tóc dài xõa vai, lúc này đang mỉm cười nhìn hắn.
Là một nữ tử.
Diệp Huyền kinh ngạc, hắn không ngờ thành chủ của Huyền thành lại là một nữ tử!
Nữ tử mỉm cười: “Hình như Diệp công tử rất ngạc nhiên!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Đúng vậy!”
Nữ tử lắc đầu cười, nàng chầm chậm bước đến trước mặt hắn và quan sát Diệp Huyền một hồi rồi nói: “Diệp công tử có Đạo Thể đạt tới Ngự Đạo cảnh, hơn nữa còn đạt Ngự Đạo cảnh nhờ việc hấp thụ máu của Long Chúng, đúng chứ?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Nữ tử nhìn hắn: “Diệp công tử đã cứu Na Già Long Chúng!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Chỉ đưa một con rồng của Na Già Chúng Long ra ngoài mà thôi!”
Nữ tử trầm mặc.
Diệp Huyền hỏi: “Sao thế?”
Nữ tử lắc đầu: “Diệp công tử, ngươi có biết khi ấy ai đã nhốt Na Già Long Chúng không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Cái này thì ta không biết!”
Vẻ mặt nữ tử trở nên phức tạp: “Nói thật thì e là chỉ có Diệp công tử mới có thể chịu được nhân quả lớn như vậy.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Cô nương biết gì sao?”
Nữ tử gật đầu, nàng mỉm cười: “Người nhốt Na Già Long Chúng là Võ Đế của Cực Võ Giới năm xưa. Người này gần như là vô địch.”
Diệp Huyền do dự một lát rồi hỏi: “Còn sống không?”
Nữ tử mỉm cười: “Có! Còn sống!”
Diệp Huyền cạn lời.
Nữ tử mỉm cười: “Không nói về ân oán giữa họ nữa! Nói về Đạo Thể của ngươi đi!”
Diệp Huyền đột nhiên nói: “Không biết phải xưng hô với tiền bối như thế nào?”
Tiền bối!
Nữ tử liếc nhìn Diệp Huyền, từ trước đến giờ ấn tượng về Diệp Huyền của nàng luôn không tồi.
Diệp Huyền trầm ổn, trên người không hề có vẻ kiêu ngạo.
Nếu như bởi nữ tử váy trắng mà hắn kiêu ngạo thì kiểu ngườu như vậy không xứng đáng để Huyền thành kết giao!
Nữ tử thu hồi tâm tư, nàng mỉm cười: “Ngươi có thể gọi ta là Lan Nhược!”
Diệp Huyền nói: “Lan Nhược tiền bối!”
Nữ tử liếc nhìn hắn: “Cô nương thôi là được rồi! Hai chữ tiền bối này già quá!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Được, Lan Nhược cô nương!”
Lan Nhược mỉm cười: “Nói về Đạo Thể của ngươi đi, hiện giờ Đạo Thể của ngươi mà muốn đột phá lần nữa thì bắt buộc phải nhờ vào ngoại vật. Bằng không ngươi chỉ có thể chầm chậm bồi dưỡng nhục thân, có điều như vậy thì trong vài trăm năm ngươi cũng khó mà đột phá được!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta biết! Thế nên lần này ta tới mong được Lan Nhược cô nương giúp đỡ!”
Lan Nhược mỉm cười: “Ngươi tìm đúng người rồi đấy! Với tình hình trước mắt thì ngoài Đạo Môn ra, chỉ có Huyền thành mới giúp ngươi đột phá được thôi!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Lan Nhược cô nương, theo như ta được biết thì Đạo Môn đang nhắm vào ta, Huyền thành giúp ta như vậy chẳng lẽ không sợ Đạo Môn sao?”
Lan Nhược mỉm cười: “Sợ thì không sợ, có điều, chúng ta thực sự cũng không thật sự đối địch với Đạo Môn.”
Nói đoạn, nàng bèn nhìn Diệp Huyền, mỉm cười nói: “Ta nói thật với Diệp công tử vậy, nếu như ngươi và Đạo Môn đánh nhau thì chúng ta sẽ không phái người tương trợ ngươi, bởi vì nếu như chúng ta khai chiến với Đạo thành sẽ phải trả giá lớn! Có điều, về tư thì nếu giúp được Diệp công tử, chỉ cần là việc nằm trong khả năng thì chúng ta sẽ cố gắng hết sức.”