Chương 2614. Lần đầu tiên phải chịu cục tức như vậy
Chương 2614. Lần đầu tiên phải chịu cục tức như vậy
Chương 2614: Lần đầu tiên phải chịu cục tức như vậy
Nữ tử váy trắng không nói gì nữa, nàng đi về phía xa xa. Thế nhưng rất nhanh sau đó, nàng lại dừng lại. Trông thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt nam tử trung niên lập tức thay đổi.
Nữ tử váy trắng quay đầu nhìn nam tử trung niên: “Nơi này có một luồng khí tức rất quen thuộc… Có phải ngươi quen một tiểu nữ hài có một cái sừng dài trên đầu không?”
Tiểu nữ hài trên đầu có một cái sừng dài?
Nam tử trung niên sững sờ, đoạn run rẩy nói: “Tiền bối quen Nhị Nha cô nương?”
Nữ tử gật đầu: “Nàng ta từng tới chỗ này?”
Nam tử trung niên gật đầu, cung kính nói: “Đúng vậy, nàng ta từng đến đây… Tiền bối, Nhị Nha cô nương với ngươi có quan hệ gì?”
Nữ tử váy trắng nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Kẻ địch!”
Kẻ địch?
Nam tử trung niên tỏ vẻ kì quái: “Kẻ địch? Tiền bối… Nhị Nha cô nương rất mạnh đấy, nàng ta nói ngoài ca ca nàng ta ra thì không ai là đối thủ của nàng ta cả…”
Vẻ mặt nữ tử váy trắng bình tĩnh: “Nàng ta nói như vậy sao?”
Nam tử trung niên gật đầu: “Đúng vậy!”
Nữ tử váy trắng không nói gì mà quay người rời đi.
Nam tử trung niên do dự một lát rồi nói: “Tiền bối, có cần chúng ta để ý ca ca của ngươi không?”
Nữ tử váy trắng chẳng thèm quay đầu: “Tùy ngươi!”
Nam tử trung niên gật đầu rồi chợt thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn ta cũng không muốn tham gia vào chuyện này, nhất là phải chăm sóc một nhân loại. Hắn ta vẫn thấy hơi phản cảm và bài xích.
Lúc này, nữ tử váy trắng lại bảo: “Có chăm sóc hay không thì tùy ngươi, nhưng nếu hắn có mệnh hệ gì thì các ngươi cũng bồi táng theo đấy!”
Nam tử trung niên hóa đá.
Mẹ nó chứ…
Đạo Môn.
Đạo Lão Nhị ngồi trong phòng đột nhiên mở mắt. Lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta và trầm giọng nói: “Thanh Hợp với Văn viện thủ đều đã chết.”
Tất cả đều đã chết!
Đạo Lão Nhị lại bình tĩnh lạ thường.
Lão giả liếc nhìn Đạo Lão Nhị, đoạn nói: “Nhị chủ…”
Đạo Lão Nhị chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Ta biết rồi!”
Lão giả khẽ hành lễ rồi lui xuống.
Bên trong căn nhà gỗ, Đạo Lão Nhị trầm mặc một hồi rồi quay người rời đi.
Hắn ta tới phía sau núi, không lâu sau, lại tới trước một sơn bích. Liếc nhìn sơn bích, hắn ta khẽ nói: “Đạo Môn gặp nguy rồi!”
Không gian tĩnh mịch, sơn bích đột nhiên rung chuyển. Ngay sau đó, sơn bích nứt vỡ, một lão giả mặc trường bào màu xám bước ra.
Hôi bào lão giả nhìn Đạo Lão Nhị: “Đạo Môn gặp nguy?”
Đạo Lão Nhị gật đầu: “Tất cả những người bế quan đều xuất quan đi!”
Hôi bào lão giả nhíu mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đạo Lão Nhị khẽ nói: “Chín quyển Đạo Kinh đã được thu thập đủ, đại đạo chi linh sắp hiện thế rồi!”
Hôi bào lão giả sững sờ: “Còn có chuyện này sao?”
Đạo Lão Nhị nhìn hắn ta: “Người có chín quyển Đạo Kinh là kẻ địch của Đạo Môn ta!”
Hôi bào lão giả: “…”
Đạo Lão Nhị nói: “Mục Hình, ta muốn ngươi lập tức triệu tập tất cả đệ tử đang ở bên ngoài của Võ Viện. Ngoài ra, tất cả các trưởng lão và hộ pháp đang bế quan đều phải lập tức xuất quan!”
Mục Hình trầm giọng nói: “Nghiêm trọng đến mức ấy ư?”
Đạo Lão Nhị liếc nhìn Mục Hình: “Tính đến hiện tại thì Đạo Môn chúng ta đã tổn thất hơn hai mươi cường giả rồi, trong đó bao gồm cả Thanh Hợp và viện thủ Văn Viện!”
Nghe vậy, sắc mặt Mục Hình lập tức trở nên nghiêm trọng.
Đạo Lão Nhị chầm chậm nhắm hai mắt lại: “Để ta xem xem thế lực phía sau Diệp Huyền mạnh đến mức nào! Xem xem bọn họ có thể hủy diệt Đạo Môn chúng ta hay không!”
Vô Biên Thánh Địa.
Thánh Chủ lại tới ngôi nhà trúc. Trước ngôi nhà trúc, hắn ta trầm giọng nói: “Chủ nhân, mười mấy người của Đạo Môn đã đi, tất cả đều bỏ mạng, trong đó có cả viện chủ Văn Viện Văn Thiên Ngữ!”
Bên trong ngôi nhà trúc, nữ tử nâng ly trà lên nhấp một ngụm, đoạn khẽ nói: “Đây chẳng phải chuyện thường hay sao?”
Thánh Chủ trầm giọng nói: “Chủ nhân, nữ tử váy trắng đó nguy hiểm lắm!”
“Nguy hiểm?”
Nữ tử mỉm cười: “Ngươi đánh giá nàng ta thấp quá rồi đó! Nàng ta không phải nguy hiểm mà là đáng sợ, nàng ta là người nguy hiểm nhất trên thế gian này, và cũng là người đáng sợ nhất!”
Thánh Chủ do dự một lát rồi hỏi: “Tại sao chủ nhân lại hiểu về nữ tử váy trắng đó như vậy?”
Nữ tử mỉm cười, nàng không trả lời mà đứng dậy rời khỏi ngôi nhà trúc. Bên ngoài ngôi nhà trúc, Thánh Chủ vội vàng cúi người.
Nữ tử nhìn về phía chân trời, khẽ nói: “Đạo Lão Nhị chắc không chịu để yên đâu, đúng chứ?”
Thánh Chủ gật đầu: “Ta vừa nhận được tin, hắn ta bắt đầu triệu hồi tất cả đệ tử đang ở bên ngoài của Đạo Môn rồi.”
Nữ tử hỏi: “Hắn ta định tấn công Diệp Huyền sao?”
Thánh Chủ lắc đầu: “Theo như ta biết thì có thể hắn ta muốn hủy diệt thế lực phía sau Diệp Huyền!”
Nữ tử sững sờ, sau đó nói: “Tại sao hắn ta không tìm Diệp Huyền luôn mà phải tìm thế lực phía sau hắn?”
Thánh Chủ do dự rồi nói: “Có thể là cho rằng thế lực phía sau Diệp Huyền uy hiếp quá lớn, thế nên muốn giải quyết họ trước!”
Nữ tử đột nhiên hỏi: “Đạo Lão Nhị này là thằng đần à?”
Thánh Chủ: “…”
Nữ tử lắc đầu: “Lão tổ Đạo Môn cũng là một nhân vật lớn, sao hắn ta lại có một tên ngu xuẩn như vậy làm đồ đệ? Đúng là không thể hiểu được!”
Thánh Chủ do dự rồi nói: “Thực ra Đạo Lão Nhị cũng rất mạnh! Chỉ là bọn họ đã quen cao cao tại thượng rồi! Phải biết rằng năm xưa Đạo Môn gần như vô địch vạn giới. Tứ thánh Đạo Môn uy danh lững lẫy… Đạo Môn của bọn họ chưa bao giờ phải chịu cục tức như vậy, đây chắc là lần đầu tiên!”
Nữ tử mỉm cười: “Thực ra cũng may, ta cũng không muốn Diệp Huyền thong dong mãi vậy. Có một Đạo Môn tới gây phiền phức cho hắn cũng là chuyện tốt đối với chúng ta!”
Thánh Chủ trầm giọng nói: “Chủ nhân, Diệp Huyền còn bán đấu giá nội dung quyển Đạo Kinh thứ tám ở Huyền thành…”
Nữ tử nhìn Thánh Chủ: “Ngươi muốn nó?”
Thánh Chủ gật đầu.
Nữ tử mỉm cười: “Vậy thì đi đấu giá đi!”