Chương 2624. Khoa học kỹ thuật
Chương 2624. Khoa học kỹ thuật
Ở một tinh không nào đó, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại. Hắn liếc nhìn xung quanh, bốn bề yên tĩnh, tinh quang ảm đạm.
Lan Nhược nhìn xung quanh, vẻ mặt nàng bình tĩnh.
Nơi này không hề đơn giản!
Thế nhưng với thực lực của nàng, thế gian này cũng không nhiều người có thể giết được nàng!
Diệp Huyền lấy bản đồ mà bạch bào Thanh Nhi đưa cho hắn ra xem, sau đó nhìn xung quanh, khẽ nói: “Bản đồ cho biết chính là tinh vực này, thế nhưng hình như… nơi này chẳng có gì cả!”
Lan Nhược đáp: “Để ta xem nào!”
Diệp Huyền đưa bản đồ cho Lnàng, Lan Nhược liếc nhìn. Một lát sau, nàng nhìn về phía bên phải rồi xòe tay ra, một luồng sức mạnh thần bí lan ra. Dần dần, tinh không bốn bề rung lên, chỉ một lát sau một cánh cửa đá cực lớn xuất hiện phía bên phải hai người!
Diệp Huyền nhìn cánh cửa đá, phía sau cánh cửa đó là một thềm đá dài cả vạn trượng. Mà ở tận cùng thềm đá này có một tòa cung điện lơ lửng giữa tinh không.
Hắn nhìn Lan Nhược, Lan Nhược lắc đầu: “Chưa thấy bao giờ!”
Diệp Huyền nói: “Đi xem sao!”
Lan Nhược gật đầu.
Hai người bước vào cánh cửa đá, lúc đi đến trước nó thì Diệp Huyền bỗng ngẩng đầu. Cánh cửa hơi cũ kĩ, rõ ràng là đã có tuổi thọ rất lâu rồi.
Hai người tiếp tục đi theo thềm đá.
Trên đường đi, Diệp Huyền đột nhiên nói: “Thanh Nhi đã từng tới đây!”
Lan Nhược liếc nhìn xung quanh, trong mắt nàng là vẻ nghiêm nghị: “Nơi này tự lập thành một giới, cùng một giới với tinh không này nhưng lại ở ngoài tinh không… Xem ra, nơi này không hề đơn giản!”
Diệp Huyền hỏi: “Có nguy hiểm gì không?”
Lan Nhược lắc đầu cười: “Tạm thời không! Vị tiền bối đó đã đến đây thì rõ ràng không có gì nguy hiểm, có điều vẫn phải cẩn thận!”
Diệp Huyền gật đầu.
Hắn vẫn không dám lơ là với những nơi mà mình không biết!
Lan Nhược liếc nhìn tòa đại điện, trong lòng không khỏi phòng bị.
Mặc dù thực lực nàng mạnh nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cẩn thận vẫn không thừa!
Không lâu sau, hai người bước tới trước tòa đại điện. Diệp Huyền nhìn tòa đại điện, trên đó có ba chữ: Ngân Hà Tông.
Ngân Hà Tông.
Hắn đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, Lan Nhược bỗng nhiên nhíu mày. Cùng lúc ấy, bên trong điện có tiếng bước chân.
Diệp Huyền kinh ngạc, hắn nhìn tòa đại điện. Ngay sau đó, hắn sững sờ, kinh ngạc nói: “Đậu má, là ngươi! Hóa ra là ngươi…”
Lan Nhược: “…”
Sở dĩ Diệp Huyền kinh ngạc đến vậy là vì hắn biết người này!
Trước mặt hắn là một nữ tử!
Mà nữ tử này không phải ai khác, chính là Đệ Cửu mà ngày xưa ở cùng hắn!
Đệ Cửu mà phải sạc điện ấy!
Nữ nhân này rời đi, sau đó thì không có tin tức gì nữa!
Mà hiện giờ nàng lại ở đây!
Trông thấy Diệp Huyền, Đệ Cửu cũng hơi bất ngờ, nàng chớp mắt: “Là ngươi à!”
Diệp Huyền nhìn Đệ Cửu, hắn nhận ra hình như Đệ Cửu mạnh hơn rồi!
Nàng tu luyện kiểu gì thế?
Lúc này, Đệ Cửu đột nhiên mỉm cười: “Sao ngươi tới đây?”
Có thể nhận ra được rằng gặp được Diệp Huyền, nàng rất vui!
Diệp Huyền mỉm cười: “Một người bạn bảo ta đến! Mà Đệ Cửu này, sao ngươi lại ở đây?”
Đệ Cửu đáp: “Đây là căn cứ địa của chúng ta!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Căn cứ địa?”
Đệ Cửu gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền hỏi: “Ngân Hà Tông… ngươi đến từ Ngân Hà Tông?”
Đệ Cửu mỉm cười: “Đúng vậy.”
Diệp Huyền trầm mặc.
Hắn không ngờ Đệ Cửu lại đến từ Ngân Hà Tông.
Về Ngân Hà Tông hắn cũng biết không nhiều, hắn chỉ biết Nhị Nha và tiểu gia hỏa màu trắng hình như cũng từng tới nơi này!
Tiên tri ngày xưa cũng tới nơi này!
Đệ Cửu đột nhiên mỉm cười: “Đi theo ta, ta tặng ngươi một món bảo bối!”
Nói đoạn, nàng bèn kéo tay Diệp Huyền bước vào đại điện.
Diệp Huyền: “…”
Lan Nhược liếc nhìn Đệ Cửu, vẻ mặt nghiêm nghị.
Bởi lẽ nàng cảm nhận được nguy hiểm từ đối phương!
Điều quan trọng nhất là không thấy khí tức của Đệ Cửu đâu, như kiểu không tồn tại vậy!
Có hơi kì lạ!
Đệ Cửu đưa Diệp Huyền tới đại điện, bên trong đại điện, hắn trông thấy rất nhiều thứ kì quái mà mình chưa từng thấy bao giờ.
Lan Nhược cũng đánh giá xung quanh, nàng cũng chưa thấy những thứ này bao giờ!
Lúc này, Diệp Huyền đột nhiên dừng lại. Hắn chỉ vào một thứ đồ có hình thù kì lạ ở bên phải: “Đệ Cửu, đây là gì?”
Đệ Cửu liếc nhìn thứ đó, nàng mỉm cười: “Đây là tinh hạm thời không, có thể vượt qua không gian và tiến hành bước nhảy không gian. Hiện tại đây là tinh hạm nhanh nhất!”
Lan Nhược đột nhiên hỏi: “Nhanh nhất?”
Đệ Cửu gật đầu: “Đúng vậy! Bởi vì tốc độ của nó nhanh gấp hai lần tốc độ ánh sáng!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Tốc độ ánh sáng?”
Đệ Cửu nghĩ ngợi một lát rồi bảo: “Ngươi không biết tốc độ ánh sáng sao?”
Diệp Huyền hỏi: “Tốc độ ánh sáng là tốc độ di chuyển của ánh sáng?”
Đệ Cửu gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyền trầm mặc, hắn thực sự không có khái niệm này!
Đệ Cửu đưa hắn bước vào sâu bên trong. Trên đường đi, khắp nơi đều là những thứ đồ hiếm thấy.
Rất nhanh sau đó, Đệ Cửu đưa hắn tới một căn mật thất. Bên trong mật thất có bày một thạch đài, trên thạch đài là một thanh kiếm!
Kiếm!
Thanh kiếm này dài bốn thước, dài hơn kiếm bình thường một chút. Thân kiếm một bên màu trắng một bên màu đen, trông kì lạ vô cùng.
Diệp Huyền hỏi Đệ Cửu: “Đây là?”
Đệ Cửu mỉm cười: “Vô Thượng!”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Vô Thượng Kiếm?”
Đệ Cửu gật đầu: “Ở nơi này của chúng ta, kiếm này là cao nhất, không gì hơn nó.”
Diệp Huyền chớp mắt: “Lợi hại vậy sao?”
Đệ Cửu nghiêm túc nói: “Rất lợi hại! Thanh kiếm này được kết hợp từ đại đạo và khoa học kỹ thuật, cực kì đáng sợ!”
Diệp Huyền có hơi không hiểu: “Khoa học kỹ thuật?”
Đệ Cửu nói: “Khoa học kỹ thuật văn minh!”
Diệp Huyền càng không hiểu: “Khoa học kỹ thuật văn minh!”