Chương 2623. Người thân của hắn
Chương 2623. Người thân của hắn
Mười phần!
Thánh Chủ sững sờ, hắn ta đang định nói gì đó thì nữ tử mỉm cười: “Chỉ cần Tam Kiếm không ra tay thì ta có thể chắc chắn mười phần giết được hắn!”
Thánh Chủ hỏi: “Kể cả bạch bào nữ tử và Tứ Đồ Thính Vân có mặt?”
Nữ tử quay đầu nhìn hắn ta, nàng cười: “Ngươi cho rằng ta đang chém gió sao?”
Thánh Chủ vội vàng lắc đầu: “Không!”
Nữ tử cầm cuốn cổ tịch lên rồi đi vào nhà trúc. Hôm nay nàng mặc y phục màu xanh lục, trên tà váy có thêu núi sông, trông nho nhã vô cùng.
Nữ tử nhìn lên bầu trời, nàng khẽ cười: “Muốn giết hắn thực ra vô cùng đơn giản! Thế nhưng sau khi giết hắn thì sao? Giết hắn thì chẳng khác gì chọc vào tổ ong. Không tính đến mấy cái khác, chỉ riêng nữ tử váy trắng nhất định sẽ bất chấp tất cả để giết ta… Ta thực sự không đánh lại được nữ tử đó!”
Nói đoạn, nàng lắc đầu, trông nàng có hơi bất lực.
Thánh Chủ do dự một lát rồi nói: “Với thực lực của chủ nhân thì cũng không thể đối đầu được với nữ tử váy trắng sao?”
Nữ tử thu hồi ánh mắt, nàng bước đến trước mặt Thánh Chủ. Thánh Chủ vội vàng khom người, không dám nhìn nàng.
Nữ tử cầm cuốn cổ tịch khẽ vỗ đầu hắn ta: “Nhớ kĩ, nữ nhân đó vô địch! Chỉ cần nàng ta không muốn chết thì thế gian này không ai có thể giết nàng ta. Mà muốn đánh bại nàng ta thì cách duy nhất là ra tay từ chỗ Diệp Huyền, bởi lẽ Diệp Huyền là điểm yếu duy nhất của nàng ta. Ngoài ra, không có cách nào có thể đánh bại nàng ta. Dù chúng ta có huy động tất cả mọi người trong vũ trụ cũng chưa chắc đã có thể đỡ được một kiếm của nàng ta!”
Nói đoạn, nàng lại nhìn lên bầu trời, thở dài một hơi: “Thực ra ta cũng không muốn làm kẻ địch của nàng ta, thế nhưng hết cách thôi. Ta thực sự rất muốn giết Diệp Huyền!”
Thánh Chủ trầm giọng nói: “Chủ nhân, ta có một chuyện không hiểu, nữ tử váy trắng đã mạnh như vậy thì tại sao nàng ta vẫn đi lung tung trong tinh không như vậy? Mục đích của nàng ta là để rèn luyện Diệp Huyền sao?”
Nữ tử lắc đầu cười: “Không phải nàng ta đang đi lung tung đâu! Ngươi quá yếu nên không nhìn được những nhân quả xung quanh nàng ta… Nàng ta đang tìm kiếm nguồn gốc của ách nạn chi nhân, cũng đang tìm kiếm người thao túng vận mệnh của Diệp Huyền.”
Thánh Chủ nhíu mày: “Người thao túng vận mệnh của Diệp Huyền?”
Nữ tử gật đầu: “Ách nạn chi nhân! Thế nhân không quá hiểu về ách nạn chi nhân! Thế giới này chia âm dương, cũng chia thiện ác! Có thiện nhân có ác nhân! Mà ách nạn chi nhân chính là thứ đứng đầu trong những ác nhân…
Người có thiện nhân thì sẽ có đại khí vận, được trời đất phù hộ, được vận mệnh phù hộ, được đại đạo phù hộ. Những người như vậy có cuộc đời suôn sẻ, bởi lẽ chuyện gì họ làm cũng được thiện quả.
Ngược lại, những người có ách nạn chi nhân thì cuộc đời lắm chông gai, phiền phức liên miên như sao chổi vậy. Dù có làm tốt mọi chuyện cũng không thể tránh khỏi ác quả. Không chỉ có vậy, ai liên quan đến người như thế cũng không có kết cục tốt đẹp.”
Nói đến đây, nàng ngừng lại một chút rồi nói: “Diệp Huyền có thể sống đến hiện tại hoàn toàn là nhờ nữ nhân và nam tử kia đang giúp hắn cải thiên đổi mệnh, nhất là nữ tử váy trắng. Nàng ta đã ngăn chặn ách nạn chi nhân cho Diệp Huyền. Thế nhưng nàng ta nhận ra, những nhân quả này vô cùng vô tận, dù có ngăn chặn thế nào thì cũng vẫn có nhân quả cuốn lấy Diệp Huyền, thế nên nàng ta quyết định đi tìm nguồn gốc của nó.”
Thánh Chủ hỏi: “Tìm được rồi thì sao?”
Nữ tử mỉm cười: “Đương nhiên là giết rồi!”
Thánh Chủ: “…”
Nữ tử đột nhiên nói: “Thực ra Diệp Huyền khá đáng thương! Ngươi đừng tưởng hắn có nhiều chỗ dựa mà lầm tưởng, nếu như ngươi quan sát kĩ thì sẽ phát hiện kẻ địch của hắn đều là những người hơn hắn không biết bao nhiêu lần… Dù hắn có cố gắng đến trở nên mạnh hơn, song kẻ địch của hắn luôn mạnh hơn hắn!”
Nói đến đây nàng lại chỉ vào mình, nhếch miệng nói: “Ví dụ như ta!”
Thánh Chủ: “…”
Nữ tử lại nói: “Thực ra sở dĩ hắn nhiễm ách nạn chi nhân có thể là liên quan đến phụ thân và muội muội của hắn!”
Thánh Chủ có hơi không hiểu: “Phụ thân và muội muội của hắn?”
Nữ tử gật đầu: “Một người không thể vô duyên vô cớ mắc ách nạn chi nhân được! Từ lúc sinh ra hắn đã có ách nạn chi nhân, ngoài nguyên nhân ở bản thân hắn ra thì còn một nguyên nhân nữa là người thân của hắn…”
Thánh Chủ nhíu mày: “Người thân của hắn?”
Nữ tử ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ nói: “Muội muội của hắn vô địch thế gian, nhân quả không kéo đến, ách nạn chi nhân cũng vậy! Mà phụ thân của hắn cũng dùng một đường kiếm chém đứt tiền thế kim sinh, không một nhân quả nào có thể dính đến hắn ta…”
Thánh Chủ khẽ nói: “Thế nên ách nạn chi nhân sao lại dính đến Diệp Huyền được? Hay là phụ thân và muội muội của hắn đã từng…”
Nữ tử nhìn Thánh Chủ, nàng mỉm cười: “Muội muội của hắn đã từng giết người, ngươi không hiểu được đâu! Phụ thân của hắn thì… Ngươi nhìn huyết mạch của hắn là biết, phụ thân của hắn cũng không thiện lạnh gì đâu! Mặc dù những năm này tính khí đã thay đổi, song ngày xưa… Vào thời đó, đúng là chẳng khác gì một tên điên!”
Thánh Chủ: “…”
Nữ tử lại nói: “Đương nhiên, chuyện này cũng không đơn giản như vậy! Bản thân Diệp Huyền.. cũng có gì đó lạ lùng… Tóm lại ách nạn chi nhân này không thể không liên quan đến muội muội và phụ thân của hắn! Mà chúng ta muốn giết Diệp Huyền, cách tốt nhất là lợi dụng ách nạn chi nhân, chỉ có vậy chúng ta mới có cơ hội!”
Nói đoạn, nàng lại nhìn Thánh Chủ: “Ngươi tới Cực Võ Giới một chuyến, nhớ là đừng để Võ Đế biết là Thánh Địa chúng ta đưa cái này cho hắn ta… Mà thôi! Để ta tự đi! Với thực lực của ngươi e là không giấu được Võ Đế đâu!”
Nói đoạn, nàng bèn cầm lấy cuốn cổ tịch, sau đó biến mất.