Chương 2630. Ngươi có ý gì
Chương 2630. Ngươi có ý gì
Một lát sau, trong lúc đám người Diệp Huyền đang thảo luận thì Niệm Niệm rời khỏi đại điện.
Sau khi rời khỏi đại điện, nàng bất giác đi đến một đám mây, nói chính xác thì nàng đi đến trước mặt nữ tử mặc váy dài màu xanh sẫm.
Nữ tử nhìn Niệm Niệm trước mặt, chỉ cười chứ không nói gì.
Niệm Niệm nhìn nữ tử, một lát sau, nàng đột nhiên cười nói: "Sống không tốt sao?"
Nữ tử chớp mắt: "Ta nhớ trước đây ngươi đã từng nói nếu tam kiếm không xuất hiện thì không ai có thể giết được ngươi, đúng không?”
Niệm Niệm gật đầu: "Đúng!"
Khóe miệng nữ tử hơi nhếch lên: "Ta thì kiêu ngạo hơn ngươi một chút, chỉ cần tam kiếm không xuất hiện thì ta muốn giết ai cũng được!”
Tam kiếm không xuất hiện
Niệm Niệm nhìn nữ tử trước mặt: "Quá kiêu ngạo!"
Nữ tử cười nói: "Giống nhau cả thôi!"
Niệm Niệm nói: "Đi chứ?"
Nữ tử gật đầu: "Được!"
Hai nữ tử đi vào trong những đám mây.
Niệm Niệm khẽ nói: "Ngươi là người đầu tiên phát hiện ra ta!"
Nữ tử cười nói: "Ngươi cũng là người đầu tiên phát hiện ra ta!"
Niệm Niệm quay đầu lại nhìn xuống dưới: "Ngũ Duy vũ trụ hiện tại chính là Ngũ Duy vũ trụ trong suy nghĩ của ta!"
Nữ tử gật đầu: "Ngươi không nhìn nhầm người!"
Niệm Niệm cười nói: "Đúng vậy!"
Khá tự hào!
Nữ tử cười nhẹ: "Ngươi không nên cuốn vào trong nhân quả của hắn."
Niệm Niệm nhún vai: "Bây giờ muốn lui cũng đã không kịp nữa rồi, không phải sao?"
Nữ tử nhìn nàng, cười nói: "Ngươi không muốn rút lui!"
Niệm Niệm chớp mắt: "Ta là Niệm tỷ của hắn!"
Nữ tử ngẩng đầu nhìn lên nhìn về phía đường chân trời, khẽ nói: "Ngươi cố ý mất trí nhớ là vì không muốn bị ách nạn chi nhân trên người hắn nhắm tới, ngươi chỉ dùng một phương thức khác để bảo vệ hắn!"
Niệm Niệm cười nói: "Ngươi không dám trực tiếp ra tay, là bởi vì nữ tử váy trắng kia!"
Nữ tử gật đầu: "Ta không thể đánh bại nàng ta!"
Niệm Niệm nói: "Ta cũng không đánh bại được nàng ta!"
Hai nữ tử nhìn nhau cười.
Lúc này, nữ tử dừng lại, nàng nhìn xuống và nói khẽ: "Ngươi biết không? Khoảnh khắc ta nhìn thấy hắn, suýt chút nữa thì ta đã bỏ cuộc rồi!"
Niệm Niệm có chút tò mò: "Tại sao?"
Nữ tử cười: "Ta cũng không biết tại sao! Ta không thể giải thích cảm giác đó.”
Niệm Niệm hỏi: "Hắn có quan hệ gì với ngươi?"
Nữ tử khẽ mỉm cười: "Coi như là người thân đi!"
Niệm Niệm chớp mắt: "Coi như là người thân?"
Nữ tử gật đầu: "Rất thân!"
Niệm Niệm cười nói: "Nhưng ngươi muốn giết hắn! Xem ra là có chuyện gì đó!"
Nữ tử cười nói: "Đúng thật là có chuyện! Nhưng tất cả đều là ân oán của thế hệ trước, ta không muốn đề cập đến chúng nữa!"
Niệm Niệm chớp mắt: "Ta cảm thấy oan có đầu, nợ có chủ, ngươi nghĩ sao?"
Nữ tử cười lớn: "Ta thấy ngươi nói đúng, nhưng nếu ta giết hắn thì hắn chắc chắn là đúng người đúng tội."
Niệm Niệm im lặng.
Nữ tử dừng lại, nàng nhìn về phía đường chân trời, khẽ nói: "Trong khoảng thời gian ngắn, ngươi chắc hẳn sẽ không dám khôi phục lại trí nhớ, càng không dám can thiệp vào chuyện của hắn, ta nói vậy có đúng không?"
Niệm Niệm gật đầu: "Đúng."
Nữ tử cười nói: "Vậy sau này chúng ta sẽ gặp lại!"
Nói xong, nàng đi về phía xa.
Phía sau, Niệm Niệm nhìn nữ tử rồi trầm mặc không nói.
Lúc này, một nam tử xuất hiện phía sau nàng.
Chính là Diệp Huyền!
Diệp Huyền nhìn nàng: "Niệm Niệm, nàng ta là ai?"
Niệm Niệm cứng đờ người, sự bình tĩnh trong mắt nàng biến thành sự mờ mịt, nàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Ai cơ?"
Diệp Huyền chỉ vào nữ tử đã biến mất ở phía xa: "Nữ tử vừa rồi!"
Niệm Niệm nhìn về phía xa, một lát sau, nàng khẽ nói: "Không biết!"
Diệp Huyền khẽ cau mày.
Niệm Niệm có gì đó không đúng!
Lúc này, Niệm Niệm nắm lấy tay Diệp Huyền: "Chúng ta đi thôi!"
Diệp Huyền nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Ngươi không sao chứ?"
Niệm Niệm khẽ lắc đầu: "Không sao!"
Diệp Huyền ngồi xổm xuống, hắn nhìn chằm chằm vào Niệm Niệm: "Thật sự không sao chứ?"
Niệm Niệm hơi cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Ta… ta không biết, chỉ là gần đây ta luôn có những giấc mơ rất kỳ lạ!"
Diệp Huyền khẽ hỏi: "Giấc mơ gì?"
Niệm Niệm lắc đầu: "Vừa nghĩ đến là đau đầu!"
Diệp Huyền vội vàng nói: "Vậy thì không cần nghĩ nữa!"
Vừa nói, vừa nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của Niệm Niệm: "Chúng ta trở về thôi!"
Niệm Niệm gật đầu: "Được!"
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía nữ tử vừa mới biến mất ở phía xa, sau đó kéo Niệm Niệm xoay người rời đi.
…
Đạo Môn.
Trong một gian đại sảnh nào đó, Đạo Lão Tứ ngồi khoanh chân trên mặt đất, lúc này nhục thân của hắn ta đã ngưng tụ thành hình, nhưng không còn Đạo Thể!
Đạo Thể của hắn ta đã bị nữ nhân kia đánh tan nát!
Muốn tu luyện thành là một chuyện vô cùng khó khăn!
Trước mặt Đạo Lão Tứ là một bức tượng nam tử trung niên, nam tử trung niên đang cầm một cuốn sách cổ, trông rất nho nhã và điềm đạm.
Người này chính là Đạo Môn lão tổ!
Người sáng tạo ra Đạo Kinh!
Đúng lúc này, một lão giả bước vào, lão giả cung kính chào Đạo Lão Tứ: "Chúng ta đã nhận được tin tức, hình như Diệp Huyền đang tìm bạch bào nữ tử và Tư Đồ Thính Vân kia!"
Đạo Lão Tứ mở mắt ra: "Đã tìm thấy chưa?"
Lão giả lắc đầu: "Ta không biết!"
Đạo Lão Tứ im lặng, một lúc sau hắn lại nói: "Nhị chủ có tin tức gì không?"
Lão giả lắc đầu: "Không có bất cứ tin tức nào!"
Đạo Lão Tứ lại hỏi: "Thánh Địa thì sao? Thái độ của bọn họ thế nào?"
Lão giả trầm giọng nói: "Thánh Địa… bọn họ có chút qua loa lấy lệ đối với chúng ta!"
Đạo Lão Tứ khẽ cau mày: "Ngươi có ý gì?"