Chương 2632. Trở về xem thế giới như thế nào
Chương 2632. Trở về xem thế giới như thế nào
Đạo Lão Nhị im lặng.
Rốt cuộc Diệp Huyền này là ai? Tại sao ngay cả người ở nơi này cũng phải kiêng kỵ như vậy?
Phải biết rằng ngay cả Đạo Môn cũng không dám kiêu ngạo ở nơi này!
Lúc này, chưởng quầy của tửu quán đột nhiên nói: "Hai vị khách quan, chúng ta phải đóng cửa rồi!"
Đào Lão Nhị nhìn hắn ta rồi xoay người rời đi.
Cách đó không xa, vị đao khách kia đặt ly rượu xuống và đứng dậy rời đi.
Ngay sau khi hai người rời đi, chưởng quầy của tửu quán đã đến một căn phòng trong tửu quán, hắn ta hơi cúi đầu hành lễ: "Sư tôn...”
Trong phòng vang lên một giọng nói: "Thắc mắc vì sao ta không để ngươi điều tra về Diệp Huyền đó sao?"
Chưởng quầy của tửu quán gật đầu: "Đệ tử thật sự rất thắc mắc!"
Trong phòng, giọng nói kia im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Con của kẻ địch!"
Chưởng quầy của tửu quán: “…”
Sau khi Đạo Lão Nhị rời khỏi quán rượu, hắn ta chạy thẳng đến Bắc Hoang!
Trên đường đi, vẻ mặt của hắn ta rất nặng nề.
Lần này hắn ta đến Thần thành có hai mục đích, một là tìm tam cô nương, hai là muốn hỏi thăm về lai lịch của Diệp Huyền!
Theo hắn ta thấy, tửu quán nhỏ này chắc là biết về lai lịch của Diệp Huyền!
Mà điều hắn ta không ngờ tới lại là những người trong tửu quán nhỏ này không dám nói ra!
Không phải không biết, mà là không dám nói ra!
Thật là làm cho người ta phải suy nghĩ!
Nhưng dù sao thì bây giờ Đạo Môn cũng đã không còn đường lui nữa rồi!
Đạo Lão Nhị gia tăng tốc độ.
…
Ngũ Duy vũ trụ.
Hôm nay, Diệp Huyền đi vào trong một đại điện, trong đại điện có một nam tử trung niên đang đứng ở đó!
Tầng thứ chín!
Hắn đi tới trước mặt tầng thứ chín rồi lấy từng quyển trục một ra đưa cho đối phương.
Tầng thứ chín nhìn quyển trục, đó là Đạo Kinh!
Đạo Kinh phiên bản đầy đủ!
Tầng thứ chín nhìn Diệp Huyền, cười nói: "Cái này cho ta sao?"
Diệp Huyền cười nói: “Có phải rất cảm động không?"
Tầng thứ chín lắc đầu, cười nói: "Có chút cảm động, nhưng... ngươi thật sự đưa cho ta như vậy sao?"
Diệp Huyền cười nói: "Cho tới nay, ngươi đã giúp ta rất nhiều."
Tầng thứ chín suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Thật ra ta sợ nữ tử váy trắng!"
Diệp Huyền chớp mắt: "Tiền bối, ta từng nghe ngươi nói mình có thể tiếp hai kiếm của Thanh Nhi... Điều này..."
Tầng thứ chín cười to: "Diệp Huyền, ngươi thật không biết ý gì cả! Lại vả mặt ta!”
Diệp Huyền cười nói: "Cầm lấy đi!"
Vẻ mặt của tầng thứ chín trở nên phức tạp: "Nói thật thì chúng ta đều đánh giá thấp nàng ta rồi!"
Vừa nói, hắn ta vừa nhìn Diệp Huyền: "Năm đó ta còn rất yếu, theo ta thấy là nàng có thể chỉ cao hơn ta một hai cảnh giới, nhưng bây giờ xem ra suy nghĩ lúc đó thật quá nực cười."
Diệp Huyền im lặng.
Không phải hắn ta đã đánh giá thấp thực lực của Thanh Nhi rồi sao?
Lúc này, tầng thứ chín lại nói: "Thật ra có thể bây giờ chúng ta cũng đang đánh giá thấp nàng ta!"
Diệp Huyền nhìn hắn ta: "Sao lại nói như vậy?"
Tầng thứ chín cười nói: "Bởi vì chúng ta đã dùng nhận thức của mình để đánh giá nàng ta, nhưng chắc là nàng ta đã vượt qua nhận thức của chúng ta rồi. Giống như ếch ngồi đáy giếng, nó vẫn luôn dùng suy nghĩ của mình để đánh giá bầu trời bên ngoài, ngay cả khi nó nghĩ rằng bầu trời có thể lớn hơn tưởng tượng của nó, nhưng làm sao nó có thể nghĩ rằng bầu trời này hoàn toàn không giống như nó tưởng tượng?”
Vừa nói, hắn ta vừa nhìn Diệp Huyền: "Không phải kẻ thù của ngươi quá ngu ngốc, mà là nàng quá mạnh mẽ! Mạnh đến mức không nên xuất hiện trên thế giới này!"
Diệp Huyền im lặng.
Giờ phút này, hắn mới nghĩ đến Bạch Đế Tử.
Thật ra Bạch Đế Tử vẫn luôn coi trọng nữ tử váy trắng, nhưng cuối cùng, hắn ta phát hiện ra rằng mình đã đánh giá thấp nữ tử váy trắng!
Bao gồm cả Diệp Huyền hắn cũng giống như vậy!
Khi còn ở Thanh thành, hắn cảm thấy Thanh Nhi là một kiếm tiên… nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy suy nghĩ đó ngu ngốc đến mức nào!
Tầng thứ chín lại nói: "Ta nói với ngươi nhiều như vậy là muốn nói cho ngươi biết một chuyện, Đạo Môn không đáng sợ, bởi vì bọn họ không biết thực lực thật sự của nữ tử váy trắng! Điều thực sự đáng sợ ở đây là gì? Đó là người biết thực lực thật sự nữ tử váy trắng nhưng lại dám đối đầu của ngươi! Loại người này mới thực sự có thể uy hiếp đến ngươi.”
Diệp Huyền gật đầu: "Ta hiểu ý của ngươi!"
Tầng thứ chín cười nói: "Lúc đầu ta còn tưởng rằng ngươi chỉ là kiếp sau của tiên tri, nhưng sau đó ta mới phát hiện ra mọi chuyện không đơn giản một chút nào!"
Diệp Huyền cười nói: "Nói thật thì đến bây giờ ta vẫn chưa hiểu rõ rất nhiều chuyện!"
Tầng thứ chín nói: "Trở nên mạnh mẽ là vương đạo! Nhưng ta phát hiện ra một điểm chính là cho dù ngươi có cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn như thế nào, thì kẻ thù của ngươi sẽ luôn luôn mạnh hơn ngươi rất nhiều… Thật là bi thảm!"
Diệp Huyền có chút cạn lời: "Sao ngươi lại cười trên nỗi đau của người khác như vậy!"
Tầng thứ chín cười lớn: "Dù sao ta cũng sắp đi rồi!"
Diệp Huyền cảm thấy hơi khó hiểu: "Đi?"
Tầng thứ chín gật đầu: "Ra ngoài lâu như vậy rồi, bây giờ đã lấy lại được tự do, ta muốn trở về xem thế nào!"
Diệp Huyền do dự, sau đó hỏi: "Có quay lại không?"
Tầng thứ chín cười nói: "Có!"
Diệp Huyền lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho hắn ta: "Bảo trọng!"
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Tầng thứ chín quét mắt nhìn chiếc nhẫn, sau đó hắn ta lập tức sững người.
Bên trong chiếc nhẫn có mười triệu viên Tạo Hóa Thần Tinh!
…