Chương 2634. Các hạ là ai
Chương 2634. Các hạ là ai
Đạo Lão Nhị nhìn đối phương, Thánh Chủ cười nói: "Thế này nhé, nếu bạch bào nữ tử và Tư Đồ Thính Đình xuất hiện, Thánh Địa ta sẽ ngăn chặn hai người bọn họ cho ngươi, nhưng chúng ta không quan tâm đến những người còn lại!"
Sau khi im lặng một lát, Đạo Lão Nhị nói: "Được!"
Thánh Chủ hỏi: "Khi nào thì ngươi mới ra tay?"
Đạo Lão Nhị nhìn Thánh Chủ: "Sớm thôi!"
Nói xong, hắn ta xoay người biến mất.
Sau khi Đạo Lão Nhị rời đi, Thánh Chủ lập tức chạy đến nhà trúc nhỏ phía sau Thánh Địa, lúc này, nữ tử thần bí đang tưới hoa trong vườn.
Thánh Chủ nhìn nữ tử thần bí: "Chủ nhân, chúng ta thật sự phải ra tay sao?"
Nữ tử thần bí cười nói: "Ra tay cái gì?"
Thánh Chủ sững người, rồi nói: "Vừa nãy chỉ nhân bảo ta đồng ý với Đạo Lão Nhị đó..."
Nữ tử thần bí cười khẽ: "Nếu chúng ta không đồng ý với hắn ta, ngươi nghĩ hắn ta có dám khai chiến với Ngũ Duy vũ trụ một cách toàn diện không? Cho dù hắn ta muốn nhưng hắn ta cũng không dám làm, bởi vì hắn ta sợ bị người khác ở giữa cướp mất lợi ích! Chúng ta đã đồng ý với hắn ta thì hắn ta mới yên tâm, sau đó mới đi đánh một trận quyết chiến với Diệp Huyền!"
Thánh chủ do dự, sau đó nói: "Hắn ta đã từng liều mạng chưa?"
Nữ tử thần bí khẽ nói: "Không phải bảo hắn ta liều mạng, mà là để Diệp Huyền kết mối thù không đội trời chung với Đạo Môn, chỉ cần Diệp Huyền và Đạo Môn có thù hận sâu đậm thì cũng có nghĩa là có thù hận sâu đậm với lão tổ Đạo Môn... Hắn có được chín quyển Đạo Kinh vốn dĩ là một thiện duyên, nhưng bây giờ, thiện duyên này sắp biến thành ác duyên rồi... Thật tốt biết bao!"
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía đường chân trời, nhẹ giọng nói: "Vị ở Cực Võ Giới kia chắc là cũng sắp đột phá rồi!"
Ngũ Duy vũ trụ.
Trong tinh không, Diệp Huyền xòe lòng bàn tay ra, cách đó nghìn trượng một sợi kiếm quang xuất hiện, một mảnh không gian nào đó trực tiếp bị xé toạc!
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Dưới sự hỗ trợ của thanh Vô Thượng Kiếm này, hiện giờ Thuấn Sát Nhất Kiếm của hắn đã đạt đến cực hạn của bản thân hắn!
Là cực hạn chân chính!
Vì Thuấn Sát Nhất Kiếm đã không còn cách nào nâng cao tốc độ kiếm của hắn lên nữa!
Tuy rằng không thể tiếp tục cải thiện ở phương diện tốc độ nhưng lại có thể nâng cao sức mạnh của hắn, hơn nữa, cũng có thể nâng cao uy lực trong kiếm kỹ của hắn!
Nói cách khác, ngoại trừ đạt đến tốc độ cực hạn ra thì ở những phương diện khác vẫn còn không gian cản thiện!
Đúng lúc này, đột nhiên một nữ tử xuất hiện trước mặt hắn, cách hắn không xa.
Người tới chính là Lan Nhược!
Diệp Huyền nhìn về phía nàng với vẻ hơi ngạc nhiên: “Lan Nhược cô nương?”
Lan Nhược đi tới trước mặt hắn, vẻ mặt có hơi nặng nề: “Nói cho ngươi biết một tin xấu!”
Diệp Huyền hỏi: “Đạo Môn sắp ra tay sao?”
Lan Nhược gật đầu: “Không chỉ mỗi Đạo Môn thôi đâu! Bọn họ đã sử dụng nội tình và nhân mạch của Đạo Môn để triệu tập rất nhiều cường giả tới đó, không thể coi thường mấy người này được!”
Diệp Huyền hỏi: “Bao nhiêu người?”
Lan Nhược liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi chắc chắn muốn biết?”
Diệp Huyền cười đáp: “Đương nhiên!”
Lan Nhược nói: “Cường giả Quy Nhất cảnh của riêng Đạo Môn có ít nhất là bốn trăm sáu mươi người, mà bây giờ lại cộng thêm những cường giả lệ thuộc vào thế lực của bọn họ và một vài người bị bọn họ dùng võ học điển tịch dụ dỗ tới đấy, bây giờ, cường giả Quy Nhất cảnh của bọn họ ít nhất cũng phải hơn sáu trăm người, trong đó, không thiếu một vài loại cường giả Quy Nhất cảnh chân chính.”
Diệp Huyền trầm mặc.
Đội hình đã trực tiếp nghiền áp Ngũ Duy vũ trụ rồi!
Lan Nhược lại nói: “Ngoại trừ vậy ra, Đạo Lão Nhị đã từng tới Thánh Địa, nói cách khác là Thánh Địa chắc hẳn cũng đã đồng ý ra tay! Mà đối với thực lực của Thánh Địa thì chúng ta lại không cách nào điều tra ra được!”
Không tra ra được!
Diệp Huyền nhẹ giọng nói: “Xem ra ta càng nên lo về Thành Địa này hơn!”
Lan Nhược nhìn hắn: “Ngươi dự định đối phó với Đạo Môn thế nào?”
Diệp Huyền cười đáp: “Chỉ có thể chiến một trận thôi!”
Lan Nhược hơi nhíu mày: “Liều?”
Diệp Huyền nhẹ giọng nói: “Liều thì chắc chắn không được rồi.”
Lan Nhược hỏi: “Gọi người?”
Diệp Huyền lắc đầu.
Lan Nhược có hơi khó hiểu: “Tại sao không gọi người?”
Diệp Huyền cười khổ: “Vì ta hoàn toàn không biết bọn họ đang ở đâu cả!”
Lan Nhược sững sờ: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Huyền nở nụ cười, nụ cười này có hơi chua chát: “Lan Nhược cô nương, ngươi cảm thấy ta cần thiết phải lừa ngươi không?”
Lan Nhược trầm giọng bảo: “Vậy tình cảnh của ngươi bây giờ có hơi không ổn đấy!”
Diệp Huyền nhìn về phía nàng, cười đáp: “Lan Nhược cô nương, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta.”
Lan Nhược lắc đầu: “Chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.”
Nói rồi, nàng nhìn hắn: “Ta không biết ngươi có quyết sách chống địch gì nhưng ta muốn nói với ngươi rằng, nếu như người phía sau ngươi không ra tay vậy đối với ngươi mà nói, Đạo Môn giống như một ngọn núi lớn vậy, mà ngươi của hiện tại không thể nào vượt qua được ngọn núi lớn ấy! Ngươi bảo trọng nhé!”
Nói rồi, nàng quay người biến mất dạng.
Diệp Huyền đứng tại chỗ liếc mắt nhìn Vô Thượng Kiếm trong tay mình rồi nhẹ giọng cười: “Cũng nên nếm thử tí máu rồi!”
Nói xong, hắn trực tiếp biến mất tăm.
…
Đạo thành.
Lúc này, Đạo thành náo nhiệt chưa từng có bởi vì vô số cường giả Quy Nhất cảnh đang chạy về bên này.
Một ngày này, một hắc y nam tử đến Đạo Vực.
Hiển nhiên hắc y nam tử này chính là Diệp Huyền rồi!
Chẳng qua là lúc này hắn mặc hắc y, bộ dáng hoàn toàn khác hẳn với trước đây.
Hắn muốn xem Đạo Môn định đối phó với mình thế nào!
Mà trong nháy mắt Diệp Huyền bước chân vào Đạo Giới, đột nhiên không gian trước mắt hắn rung chuyển, ngay sau đó, một lão giả xuất hiện trước mặt hắn.
Lão giả nhìn hắn: “Các hạ là ai?”