Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 945 - Chương 2635. Con Chim Đầu Đàn

Chương 2635. Con chim đầu đàn Chương 2635. Con chim đầu đàn

Diệp Huyền đang định lên tiếng thì lúc này, một giọng nói vang lên từ phía chân trời: “Không ngờ Diệp công tử của Ngũ Duy vũ trụ lại đích thân tới thăm Đạo Môn ta, đúng là một chuyện khiến người bất ngờ đấy!”

Giọng nói vừa dứt thì một nam tử trung niên xuất hiện trước mặt hắn.

Người tới chính là Đạo Lão Nhị!

Mà xung quanh cũng lần lượt xuất hiện vô số cường giả!

Tất cả đều là Quy Nhất cảnh!

Trong nháy mắt, Diệp Huyền trực tiếp bị bao vây!

Hắn trầm mặc.

Lão tử xuất sư bất lợi rồi thì phải!

Nhưng mà điều khiến hắn có hơi không hiểu là làm thế nào mà đối phương lại phát hiện ra mình?

Đạo Lão Nhị ở phía chân trời nhìn Diệp Huyền: “Diệp Huyền, ngươi cũng coi thường Đạo Môn ta quá rồi đấy!”

Diệp Huyền gật đầu: “Đúng là ta có hơi coi thường thật!”

Đạo Lão Nhị nhìn hắn: “Các vị, nếu giết được người này thì Đạo Môn ta sẽ lập tức thực hiện lời hứa đối với các vị!”

Nghe vậy, các cường giả Quy Nhất cảnh có mặt ở đó đồng loạt nhìn về phía Diệp Huyền.

Tại sao bọn họ lại tới đây?

Hiển nhiên là vì muốn có được một vài võ học điển tịch của Đạo Môn rồi! Đặc biệt là Đạo Kinh võ học của Đạo Môn!

Đúng lúc này, có người định ra tay, mà Diệp Huyền đứng cách đằng xa lại đột nhiên cười bảo: “Các ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta chỉ tới có một mình thôi đấy chứ?”

Nghe vậy, mấy người vốn đang định ra tay kia đều dừng lại hết.

Hiển nhiên là bọn họ cũng hơi hiểu về tên Diệp Huyền này rồi.

Bây giờ ai mà chẳng biết phía sau hắn có một thế lực thần bí chứ?

Phía chân trời, Đạo Lão Nhị nhìn Diệp Huyền: “Ngươi đang dọa ta đấy sao?”

Diệp Huyền cười đáp: “Đạo Lão Nhị, ngươi cảm thấy ta sẽ tới đây tự tìm đường chết sao?”

Đạo Lão Nhị nhìn hắn với vẻ mặt bình tĩnh: “Vậy chứ ngươi tới đây làm gì?”

Diệp Huyền im lặng.

Thật ra thì hắn rất muốn trực tiếp xuất kiếm chém chết tên Đạo Lão Nhị này.

Nhưng mà hắn lại không nắm chắc mười phần!

Đầu tiên, Đạo Lão Nhị là cường giả trên cả Quy Nhất Cảnh và hắn ta cũng có tu luyện Đạo Thể!

Mà rất có khả năng, Đạo Thể này có thể chặn được Thuấn Sát Nhất Kiếm của hắn!

Đúng lúc này, một nam tử trung niên ở cách đó không xa chợt cười nói: “Ta cảm thấy vị Diệp công tử này tới đây để tự tìm đường chết đấy chứ!”

Diệp Huyền nhìn về phía hắn ta.

Nam tử trung niên nọ cũng nhìn hắn, cười nói: “Diệp Huyền, ngươi thật sự cho rằng thế lực phía sau ngươi có thể đối đầu với chúng ta được sao? Ngươi…”

Đúng lúc này, nam tử trung niên đột nhiên tắt đài, hai con mắt hắn ta trợn tròn, hai tay ôm chặt cổ họng mình, ở cổ họng của hắn ta lại có một vết kiếm chém, máu tươi không ngừng túa ra, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ hai tay hắn ta!

Một kiếm này khiến tất cả những người có mặt ở đó đều ngu người!

Bị giết rồi?

Mà ai giết?

Rất nhanh, tất cả đều quay sang nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền liếc mắt nhìn đám người có mặt ở đó, cười bảo: “Các vị, hôm nay ta tới đây là để tìm Đạo Môn, về phần những người khác thì mong hãy ngậm miệng lại! Vì ta không có thờn gian đứng đây đấu võ mồm với các ngươi đâu!”

Mọi người nhìn hắn, một khắc này, trong mắt bọn họ ánh lên vẻ kiêng dè.

Vừa rồi Diệp Huyền đã miểu sát một vị Quy Nhất cảnh!

Điều quan trọng nhất ở đây là bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy rõ hắn xuất kiếm lúc nào.

Bấy giờ, trong lòng Đạo Lão Nhị cũng hơi ngạc nhiên, hắn ta không ngờ Diệp Huyền lại có thể dùng một nhát kiếm chém chết một vị cường giả Quy Nhất cảnh!

Hơn nữa còn nhẹ nhàng đến như thế!

Rốt cuộc thì người này có thực lực gì?

Lúc này, Diệp Huyền nhìn về phía đám người có mặt ở đấy và cười nói: “Các vị, ta biết Đạo Môn đã dùng một vài thứ được gọi là võ học điển tịch để dụ dỗ các ngươi, kêu các ngươi đi giết Diệp Huyền ta! Nhưng các ngươi có từng nghĩ qua tại sao Đạo Môn phải làm như thế không? Rất đơn giản thôi, bởi vì Đạo Môn chẳng qua chỉ muốn các ngươi tới làm bia đỡ đạn mà thôi!”

Bia đỡ đạn!

Lúc này, một lão giả đứng ra, hắn ta nhìn Diệp Huyền: “Diệp công tử, ngươi có nhìn rõ chỗ chúng ta có bao nhiêu người không?”

Diệp Huyền cười đáp: “Tầm mấy trăm người!”

Lão giả lạnh lùng nói: “Diệp công tử, theo như ta được biết thì bây giờ ở Ngũ Duy vũ trụ thậm chí còn chưa có đến một trăm vị cường giả Quy Nhất cảnh, ngươi nói thế nào?”

Diệp Huyền nở nụ cười: “Ngươi nói đúng! Nếu đã vậy thì các ngươi cứ ra tay đi!”

Lão giả nhìn hắn mà không nói gì cả, cũng không ra tay!

Các cường giả Quy Nhất cảnh có mặt ở đó cũng không động tay!

Một khắc này, đột nhiên bọn họ nhớ ra một chuyện, đó là tại sao Diệp Huyền lại không sợ hãi gì như thế?

Bởi vì thế lực sau lưng hắn!

Trước không nói có thể giết được hắn hay không, mà cho dù có giết được vậy sau khi giết được sẽ ra sao?

Ai giết chết Diệp Huyền thì kẻ đó nhất định sẽ bị thế lực thần bí kia báo thù!

Cái khác không nói nhưng trong những người có mặt ở đây, ai có thể đánh lại được bạch bào nữ tử và Tư Đồ Thính Vân?

Nếu bị hai người này trả thù thì còn đường sống nữa không?

Nghĩ đến đây, rất nhiều người liếc mắt nhìn về phía Đạo Môn đằng xa, chuyện này vẫn không thể đứng ra làm con chim đầu đàn được đâu!

Thấy mọi người không ra tay, Đạo Lão Nhị từ từ siết chặt tay phải lại, hắn ta biết mấy người này đều rất tinh ranh, nếu hắn ta không ra tay thì mấy người này tuyệt đối sẽ đi làm con chim đầu đàn!

Mà ngay đúng lúc này, đột nhiên Diệp Huyền ở đằng xa giơ tay phải lên, ngay sau đó hắn đột nhiên vỗ một chưởng về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment