Chương 2636. Bị phát hiện
Chương 2636. Bị phát hiện
Chương 2636: Bị phát hiện
Phần Thiên Tuyệt!
Một chưởng này giáng xuống, ngay lập tức có một ngọn lửa phun ra từ giữa lòng bàn tay của Diệp Huyền, trong nháy mắt, toàn bộ tinh không trực tiếp vỡ tan tành!
Trông thấy hắn đột nhiên ra tay, những cường giả có mặt ở đó đều kinh ngạc vô cùng. Mọi người đều không ngờ hắn đang nói chuyện tử tế lại bất chợt động tay, mà mấy vị cường giả Quy Nhất cảnh cách hắn khá gần còn trực tiếp bị Phần Thiên Tuyệt của hắn đánh tan thành hư vô, một vài cường giả Quy Nhất cảnh khác cũng bị đánh bay ngược về sau.
Đúng lúc này, giọng nói của Đạo Lão Nhị chợt vang vọng trong sân: “Đi đâu?”
Vừa dứt lời, tay phải của hắn ta thò vào không gian trước mặt, sau đó túm một cái, trong tinh không cách đó mười mấy vạn dặm đột nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ che trời, sau đó vồ nhanh về phía Diệp Huyền, Diệp Huyền quay phắt người lại chém một nhát.
Đạo Kiếm!
Một kiếm này nhanh như chớp!
Ầm!
Cự thủ kia rung lên sau đó nứt ra, mà Diệp Huyền lại lùi thẳng về sau mấy vạn trượng, nhưng ngay sau đó, cả người hắn trực tiếp hóa thành một sợi kiếm quang biến mất dạng.
Đạo Vực.
Sắc mặt của Đạo Lão Nhị hơi tối tăm bởi vì hắn ta phát hiện ra Diệp Huyền đã bốc hơi rồi.
Lúc này, đột nhiên hắn ta chợt hiểu ra mình đã đánh giá về Diệp Huyền này quá thấp.
Vô cùng thấp mới đúng!
Bây giờ, tên Diệp Huyền này đã có thực lực dễ dàng miểu sát một cường giả Quy Nhất cảnh rồi!
Hơn nữa, hắn còn tu luyện Đạo Kinh võ học của Đạo Môn đến trình độ này nữa!
Không chỉ Đạo Lão Nhị mà sắc mặt của những cường giả Quy Nhất cảnh có mặt ở đó đều vô cùng nặng nề, thực lực của Diệp Huyền này đã mạnh vượt qua dự liệu của bọn họ!
Đây thật sự chỉ là Quy Nhất cảnh thôi sao?
Trong sân yên tĩnh đến mức một chiếc lá rơi cũng có thể nghe được, trong ánh mắt mọi người hiện lên vẻ kiêng dè.
Mà lúc này, tinh không mười mấy vạn dặm xung quanh đã biến thành một không gian hắc động tối tăm, không chỉ như thế mà còn có một luồng sức mạnh đang không ngừng ăn mòn bản nguyên của Đạo Giới!
Đạo Lão Nhị liếc mắt nhìn xung quanh, đang định lên tiếng thì đúng lúc này, con ngươi của hắn ta chợt co rút lại sau đó vội vàng quay người đi, vừa quay người một cái thì một sợi kiếm quang đã phóng tới.
Đạo Lão Nhị siết chặt hai tay thành quyền, mà lúc này, một thanh kiếm đã cắm phập vào mi gian của hắn ta…
Tất cả đám người có mặt ở đó đều kinh hãi!
Diệp Huyền đánh úp rồi!
Đây là điều mà tất cả bọn họ đều không nghĩ đến!
Cho dù có là Đạo Lão Nhị thì cũng không ngờ tới!
Sao tên Diệp Huyền này dám làm như thế?
Khi kiếm của Diệp Huyền đâm vào mi gian của Đạo Lão Nhị được nửa tấc cũng không còn cách nào đâm sâu vào hơn được nữa.
Đạo Thể!
Vào đúng thời khắc mấu chốt này, Đạo Thể của Đạo Lão Nhị đã nổi lên tác dụng giữ mạng cho hắn ta!
Thấy không còn cách nào đâm sâu hơn nữa, Diệp Huyền giậm mạnh chân phải, tay phải giơ lên trước mặt xoay một cái.
Ầm!
Đạo Lão Nhị lập tức bị đánh bay đi nghìn trượng!
Mà Diệp Huyền thì lại trực tiếp quay người biến mất ở tận cùng tinh không!
Một kiếm không có kết quả thì phải trốn xa ngàn dặm!
Trong tinh không, Đạo Lão Nhị chậm rãi nhắm hai mắt lại, nơi mi gian của hắn ta đã nứt ra thành mạng nhện, không chỉ thế mà nhục thân của hắn ta cũng đang phải chịu tổn thất ở một mức độ nhất định!
Lúc này, sắc mặt của Đạo Lão Nhị khó coi đến cực điểm!
Nếu không phải có Đạo Thể thì vừa rồi rất có khả năng hắn ta đã bị một kiếm của Diệp Huyền miểu sát!
Một kiếm này khiến hắn ta nghĩ lại vẫn còn thấy sợ!
Bởi vì tốc độ của nó quá mức nhanh!
Nhanh dến độ cho dù có là hắn ta thì cũng không kịp phản ứng lại!
Mấy cường giả Quy Nhất cảnh có mặt ở đó đều mang vẻ mặt nặng nề vô cùng, lúc này, trong lòng bọn họ cũng đang sợ hãi!
Bây giờ, mọi người không khỏi tự hỏi lòng mình rằng nếu một kiếm kia của Diệp Huyền nhắm vào bọn họ thì bọn họn họ có thể đỡ được không?
Câu trả lời là không thể!
Rốt cuộc thì tên Diệp Huyền này là sát thủ hay là kiếm tu vậy?
Lúc này, đột nhiên Đạo Lão Nhị nói: “Các vị nghỉ ngơi trước đi.”
Nói rồi, hắn ta quay người rời đi.
Những cường giả Quy Nhất cảnh còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Thật ra thì bây giờ có vài người đã nảy sinh ý định rút lui trong lòng rồi, bởi vì bọn họ phát hiện ra Diệp Huyền không hề dễ bắt nạt như vẻ bề ngoài…
…
Trong một tinh không nào đấy, Diệp Huyền dừng lại, hai mắt hắn từ từ nhắm lại!
Không thể không nói có hơi đáng tiếc quá!
Vừa rồi chỉ còn thiếu đúng một chút nữa thôi là có thể chém chết Đạo Lão Nhị kia rồi!
Đạo Thể!
Với thực lực hiện tại của hắn vẫn không có cách nào chém vỡ nhục thân chỉ với một nhát kiếm!
Chém thêm vài nhát nữa thì may ra còn có chút cơ hội!
Một lúc sau, Diệp Huyền rời đi.
Hắn cũng không về Ngũ Duy vũ trụ ngay mà trực tiếp đến Vô Biên Thành Địa!
Vô Biên Thành Địa!
Đối với thế lực thần bí này, Diệp Huyền vẫn luôn vô cùng dè chừng.
Một lần này tới đây hắn chỉ muốn đích thân kiểm tra về Vô Biên Thánh Địa này một chút.
Ngay đúng lúc Diệp Huyền bước chân vào Thánh Vực thì nữ tử bên trong ngôi nhà trúc tại hậu sơn Thánh Địa đang đọc cổ tịch đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, nàng quay đầu nhìn ra bên ngoài nhà trúc, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thú vị!”
Nói rồi, nàng tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Trong tinh không, Diệp Huyền cũng không tiến vào thêm nữa.
Bởi vì hắn phát hiện ra hình như mình đã bị người phát hiện rồi!
Loại cảm giác này có hơi hoang đường thật!