Chương 2641. Ngươi cũng không dám
Chương 2641. Ngươi cũng không dám
Diệp Huyền nhìn ánh sáng trắng trên không trung, trong ánh sáng trắng kia có một hư ảnh dần dần được ngưng tụ!
Đại đạo chi linh!
Vẻ mặt của rất nhiều cường giả ở phía xa xa trong Đạo Môn dần dần trở nên có chút hưng phấn!
Đại đạo chi linh!
Sau khi tổ tiên của Đại Đạo rời đi, đại đạo chi linh trở thành biểu tượng của Đạo Môn, nhưng đáng tiếc, mâu thuẫn nội bộ trong Đại Đạo đã khiến Đạo Kinh bị phân chia thành chín phần, đại đạo chi linh cũng theo đó mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Mà bây giờ, đại đạo chi linh cuối cùng cũng sắp xuất hiện rồi!
Đúng lúc này, quyển Đạo Kinh trước mặt Diệp Huyền đột nhiên bị thiêu đốt!
Diệp Huyền sững sờ!
Tất cả mọi người trong sân cũng đều sững sờ!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tay phải Diệp Huyền nắm lấy Đạo Kinh bị thiêu đốt, nhưng có một luồng sức mạnh to lớn đã lập tức đánh bay hắn đi mấy trăm trượng!
Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy kinh ngạc, hắn lại nhìn về phía Đạo Kinh, lúc này, Đạo Kinh hoàn chỉnh đã lập tức hóa thành một ngọn lửa, rồi biến mất ở phía cuối chân trời trong tinh không!
Mất rồi!
Tất cả mọi người trong sân đều đứng hình.
Biến mất rồi sao?
Đạo Lão Tứ và Đạo Lão Nhị nhìn nhau, trong mắt hai người hiện lên một tia nghi hoặc!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Diệp Huyền nhất thời cũng có chút sững sờ!
Biến mất rồi sao?
Còn đại đạo chi linh đâu?
Như thể nghĩ đến chuyện gì đó, hắn nhìn về phía Đạo Lão Nhị ở phía xa, sau đó vội quay lại chạy mất!
Hắn chạy vô cùng nhanh, trong chớp mắt đã biến mất ở phía cuối chân trời!
Thấy Diệp Huyền chạy trốn, Đạo Lão Nhị hung tợn nói: "Đuổi theo!"
Vừa dứt lời, hắn ta lập tức xông lên đầu tiên.
Lúc này, hắn ta không có thời gian quan tâm đến chuyện Đạo Kinh này nữa, chuyện quan trọng nhất là phải giải quyết Diệp Huyền trước.
Trong tinh không, Diệp Huyền điên cuồng chạy suốt chặng đường, phía sau hắn có gần bảy trăm cường giả Quy Nhất cảnh!
Lần này, Đạo Môn sẽ nghiêm túc đấu một trận với hắn!
Đúng lúc này, Đạo Lão Nhị đột nhiên dừng lại, hắn ta nhìn kiếm quang ở cuối chân trời trong tinh không ở phía xa xa: "Chúng ta đi đến Ngũ Duy vũ trụ!"
Nói xong, hắn ta xoay người rời đi.
Đuổi theo Diệp Huyền như thế này thật là lãng phí thời gian!
Đi thẳng đến Ngũ Duy vũ trụ, Diệp Huyền nhất định sẽ trở về Ngũ Duy vũ trụ!
Chẳng mấy chốc, đám người Đạo Lão Nhị đã chạy thẳng đến Ngũ Duy vũ trụ!
Trên tinh không ở phía xa, Diệp Huyền dừng lại, hắn nhìn về hướng đám người Đạo Lão Nhị đang đi, chính là phương hướng của Ngũ Duy vũ trụ.
Lòng bàn tay hắn xòe ra, một truyền âm phù đột nhiên biến mất, một lúc sau, không gian trước mặt dần dần trở nên rung chuyển, một giọng nói truyền ra.
Diệp Huyền im lặng một lát, sau đó xoay người biến mất ở phía xa xa.
…
Ngũ Duy vũ trụ.
Trong Kiếm Điện, Diệp Tri Mệnh ngồi trên mặt đất, trước mặt nàng có chín quyển trục, chính là chín quyển Đạo Kinh!
Nhưng chín quyển này đều được sao chép lại chứ không phải là hàng thật.
Trước mặt Diệp Tri Mệnh, chính là Niệm Niệm.
Tay trái của Niệm Niệm cầm một con cá, tay phải cầm một cây kẹo hồ lô, thỉnh thoảng liếm cá rồi lại liếm kẹo hồ lô…
Lúc này, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nhìn nàng: "Niệm Niệm!"
Niệm Niệm nhìn Diệp Tri Mệnh: "Tri Mệnh tỷ, có chuyện gì vậy?"
Diệp Tri Mệnh cười nói: "Niệm Niệm, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi đã khôi phục lại trí nhớ chưa?"
Niệm Niệm chớp mắt: "Khôi phục trí nhớ?"
Diệp Tri Mệnh gật đầu.
Niệm Niệm lắc đầu: "Vẫn chưa! Có rất nhiều chuyện ta vẫn chưa nhớ ra!"
Diệp Tri Mệnh im lặng.
Niệm Niệm trông không giống như đang nói dối!
Nhưng trực giác mách bảo nàng, Niệm Niệm trước mặt này càng ngày càng khác rồi.
Đúng lúc này, Niệm Niệm đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó nàng nhìn Diệp Tri Mệnh, cười nói: "Tri Mệnh tỷ tỷ, ta đi chơi đây!"
Nói xong, nàng đứng dậy rời đi.
Diệp Tri Mệnh trong đại điện khẽ cau mày, nàng đuổi theo đi ra ngoài, nhưng lúc này Niệm Niệm đã đi mất rồi!
Đi mất rồi!
Diệp Tri Mệnh sững sờ đứng tại chỗ.
…
Trên bầu trời Đạo thành, ở một nơi nào đó trong đám mây, một nữ tử mặc váy dài màu xanh sẵm lẳng lặng đứng đó, phía sau nàng chính là Thánh Chủ!
Lúc này, nữ tử đột nhiên quay đầu lại, cách đó không xa, tầng mây tách ra, một nữ tử chầm chậm bước tới!
Chính là Niệm Niệm!
Nữ tử nhìn Niệm Niệm và khẽ mỉm cười.
Niệm Niệm đi đến bên cạnh nàng, hai nữ tử đều không lên tiếng mà chỉ lẳng lặng đứng như vậy.
Đúng lúc này, ở cuối tinh không, rất nhiều cỗ uy áp cường đại cuốn tới!
Cường giả của Đạo Môn đến rồi!
Niệm Niệm liếm kẹo hồ lô, nhưng vẫn không lên tiếng.
Nữ tử nhìn kẹo hồ lô trong tay nàng, cười nói: "Kẹo hồ lô… có một tiểu từ màu trắng cũng rất thích kẹo hồ lô, còn có tiểu nữ hài kia, cả hai đều rất thích kẹo hồ lô!"
Niệm Niệm tiếp tục liếm kẹo hồ lô mà không lên tiếng.
Nữ tử mỉm cười: "Ngươi sợ ta ra tay nên mới đến gặp ta đúng không?"
Niệm Niệm nhìn nàng: "Ngươi dám ra tay sao?"
Nữ tử lắc đầu: "Không dám."
Vừa nói, nàng vừa nhìn về phía Niệm Niệm, cười nói: "Ngươi cũng không dám!"