Chương 2647. Thế thì đã sao?
Chương 2647. Thế thì đã sao?
Ba người này có thể đấu lại mấy trăm cường giả Quy Nhất cảnh!
Dù sao thì cũng từng là nhân vật hô mưa gọi gió, chỉ cần không gặp phải loại cường giả ở cấp bậc như bạch bào nữ tử kia thì cho dù bọn họ chỉ là phân hồn cũng vẫn không phải là người mà người bình thường có thể đối kháng.
Bây giờ Diệp Huyền cũng sốt ruột lắm vì một khi lão tổ Tiêu tộc và lão tổ Quy Đạo Viện biến mất, khi ấy cục diện sẽ vô cùng bất lợi cho Ngũ Duy vũ trụ.
Vì vậy, hắn nhất định phải kết thúc trận chiến khi hai người kia vẫn còn ở đây!
Đạo Lão Nhị cũng hiểu một điểm này, mà việc hắn ta cần phải làm chính là kéo dài thời gian, chỉ cần kéo dài thời gian đến khi lão tổ Tiêu tộc và lão tổ Quy Đạo Viện biến mất thì khi đó, tình hình sẽ chuyển ngược ngay!
Đạo Môn vẫn có hy vọng chiến thắng như cũ!
Đúng lúc này, Diệp Huyền nhìn về phía lão tổ Tiêu tộc ở đằng xa: “Tiền bối, giúp ta kiềm chân Lão Nhị kia, được không?”
Lão tổ Tiêu tộc ở đằng xa dừng lại sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Đạo Lão Nhị: “Một khắc!”
Diệp Huyền cười đáp: “Thế là đủ rồi!”
Vừa dứt lời, hắn đã biến mất ngay tại chỗ.
Cách đằng xa, Đạo Lão Nhị định ra tay, nhưng lúc này, lão tổ Tiêu tộc đã trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn ta.
Đạo Lão Nhị trầm giọng nói: “Các hạ, ngươi không sợ Tiêu tộc ngươi vạn kiếp bất phục sao? Ngươi…”
Lão tổ Tiêu tộc lắc đầu cười: “Đến bây giờ mà ngươi vẫn còn uy hiếp ta! Ngươi cũng ngu quá rồi đấy!”
Nói xong, hắn ta trực tiếp biến mất tại chỗ.
Đạo Lão Nhị ở phía xa cũng tung ra một quyền.
Ầm!
Không gian xung quanh chấn động giống như động đất vậy!
Lão tổ Tiêu tộc bị một quyền này đánh lùi, sau khi dừng lại, hắn ta quay đầu nhìn: “Suy cho cùng cũng chỉ là một sợi phân hồn mà thôi!”
Nói xong, hắn ta lại xông lên.
Một khắc đồng hồ!
Hắn ta chỉ cần tranh thủ một khắc đồng đồ cho Diệp Huyền là đủ rồi!
Mà sau khi Diệp Huyền xông vào trong đám đông đằng xa kia, những đạo kiếm quang lần lượt xuất hiện, mà mỗi một đạo kiếm quang lóe lên đều mang đi một sinh mệnh!
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Cộng thêm hắn có Đạo Thể nên cường giả Quy Nhất cảnh bình thường không có cách nào tạo thành sát thương chí mạng đối với hắn.
Chưa đến một lúc, Diệp Huyền đã chém chết mười mấy vị cường giả Quy Nhất Cảnh, thấy cảnh này, trong mấy cường giả Quy Nhất cảnh tới đây hỗ trợ Đạo Môn đã có vài người lựa chọn rút lui.
Bọn họ tới để phát tài chứ không phải tới để liều mạng!
Đặc biệt là bây giờ Đạo Môn đang nằm ở thế hạ phong!
Cùng với sự rời đi của mấy người đó, tình cảnh ở phía bên Đạo Môn càng lúc càng không ổn.
Mà đúng lúc này, Niệm Niệm ở trong tầng mây ngẩng phắt đầu nhìn về phía chân trời, nàng nhìn về chỗ của Diệp Huyền, ở nơi đó có một tàn ảnh lặng lẽ xuất hiện.
Diệp Huyền quay người lại chém một nhát kiếm!
Ầm!
Kiếm quang vỡ vụn, còn hắn thì trực tiếp lùi về sau mấy nghìn trượng!
Tàn ảnh kia vung tay phải, phân hồn của lão tổ Tiêu tộc và lão tổ Quy Đạo Viện ở đằng xa trực tiếp bị xóa sổ!
Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều đang nhìn tàn ảnh kia, tàn ảnh đó dần dần ngưng thực.
Đó là một nữ tử mặc bạch y, trong tay cầm một cây sáo màu xanh ngọc.
Nhìn thấy nữ tử này, vẻ mặt Diệp Huyền dần dần trở nên nặng nề!
Một đòn vừa rồi của đối phương đã trực tiếp đánh nứt Đạo Thể của hắn!
Cường giả Thần cảnh!
Là cường giả Thần cảnh chân chính!
Mà cách đằng xa, mấy cường giả Đạo Môn kia thì lại vô cùng hưng phấn!
Đạo Môn lão tam!
Tam cô nương!
Đệ tử mà lão tổ Đạo Môn đã từng tự hào nhất, cả đời chỉ thích tu luyện và tìm kiếm cái lạ, chưa bao giờ từng tham gia vào chuyện nội bộ của Đạo Môn!
Năm ấy, thật ra nàng chính là người có khả năng trở thành Đạo Môn chi chủ nhất, vì nàng chính là đệ tử mà lão tổ Đạo Môn tự hào nhất, nhưng quan trọng nhất là trong bốn đệ tử thì nàng là người có thiên phú tu luyện cao nhất.
Chẳng qua, điều đáng tiếc ở đây là sau khi lão tổ Đạo Môn biến mất, nàng chỉ quay về liếc mắt nhìn một cái rồi sau đó rời đi ngay, mà một chuyến đi này cũng không còn quay trở lại thêm một lần nào nữa.
Nhìn thấy tam cô nương, trong lòng Đạo Lão Nhị cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm!
Cuối cùng thì nàng vẫn quay về!
Nếu còn không quay về thì hôm nay cho dù Đạo Môn có thắng cũng vẫn là thắng thảm!
Hơn nữa, rất có khả năng Đạo Môn sẽ bại trận!
Vì nếu không có một ai kiềm chân Diệp Huyền, với thực lực của hắn, sợ là có thể tiêu diệt sạch toàn bộ cường giả Quy Nhất cảnh của Đạo Môn mất!
Đạo Lão Nhị đi đến bên cạnh tam cô nương và nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền: “Tam sư muội, ta sẽ kéo chân tên Diệp Huyền này, những người còn lại giao cho ngươi đấy!”
Nói xong, hắn ta đang định ra tay nhưng lúc này, tam cô nương đột nhiên bảo: “Nhị sư huynh, ngươi khiến ta rất thất vọng!”
Đạo Lão Nhị nhìn về phía nàng.
Tam cô nương lắc đầu: “Vô cùng thất vọng!”
Đạo Lão Nhị trầm giọng nói: “Ngươi có ý gì?”
Tam cô nương không trả lời hắn ta mà quay đầu nhìn về phía mấy cường giả Đạo Môn kia: “Các ngươi cũng khiến ta rất thất vọng!”
Mọi người trầm mặc.
Tam cô nương nhìn về phía Đạo Lão Nhị: “Ngươi cảm thấy hôm nay Đạo Môn có thể thắng được sao?”
Đạo Lão Nhị trầm giọng nói: “Sư muội, nếu ngươi chịu tương trợ thì chúng ta có thể thua được sao?”
Tam cô nương lắc đầu: “Nhị sư huynh, ngươi cần phải bình tĩnh lại, phải thật bình tĩnh lại mới được!”
Đạo Lão Nhị híp hai mắt: “Ý ngươi là sao?”
Tam cô nương nhìn hắn ta: “Theo như ta được biết thì chắc hẳn ngươi đã điều tra về Diệp Huyền rồi phải không? Vậy ngươi hẳn cũng biết rõ hắn chính là người mang ách nạn chi nhân, đúng không?”
Đạo Lão Nhị trầm giọng bảo: “Đúng! Nhưng thế thì đã sao?”