Chương 2651. Còn tiền không?
Chương 2651. Còn tiền không?
Chương 2651: Còn tiền không?
“Tín ngưỡng chi lực!”
Trên tầng mây, nữ tử thần bí khẽ nói nói: “Tín ngưỡng chi lực thuần khiết thật đấy.”
Sau lưng nàng, sắc mặt Thánh Chủ lại cực kỳ u ám.
Niệm Niệm nhìn về phía xa xa, nàng vẫn không nói gì, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ vui mừng!
Nàng biết, sở dĩ Diệp Huyền có tín ngưỡng chi lực thuần khiết như vậy là do sinh linh của Ngũ Duy vũ trụ tin tưởng hắn, nói cách khác, bản thân hắn chính là tất cả sinh linh của Ngũ Duy vũ trụ!
Võ Lê đứng ở phía xa nhìn Diệp Huyền: “Tín ngưỡng chi lực!”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Tiếp thêm một chiêu của ta đây!”
Vừa dứt lời, hắn bèn tiến lên trước một bước, xoay cổ tay, vung một nhát.
Vụt!
Một đường kiếm quang bay đi!
Võ Lê siết chặt tay phải, hắn ta đánh một quyền!
Ầm ầm!
Quyền của hắn ta đi tới đâu là không gian nơi đó cuộn trào, sức mạnh to lớn tràn ra tựa thủy triều.
Vào chính khoảnh khắc đó, đất trời rạn nứt!
Rầm!
Hai luồng sức mạnh va chạm với nhau hệt như núi lửa phun trào. Sức mạnh từ đó lan tràn khắp trời đất, sắc mặt chúng cường giả xung quanh tái nhợt, bọn họ thi nhay rút lui!
Mà bên dưới, một quầng sáng lớn đột nhiên bay lên từ trong Đạo thành.
Phòng Hộ Tráo!
Đây là Phòng Hộ Tráo mà Huyền Cơ Tông dốc sức tạo ra để ngăn chặn những thế lực mạnh mẽ tiến vào Ngũ Duy vũ trụ, gây ra nguy cơ hủy diệt đối với Ngũ Duy vũ trụ!
Những sức mạnh kia đều bị Phòng Hộ Tráo chặn lại, tuy nhiên, toàn bộ Phòng Hộ Tráo cũng vỡ vụn.
Trên bầu trời, Võ Lê lùi lại khoảng hơn ba trăm trượng, còn Diệp Huyền lại không lùi dù chỉ một bước!
Lúc này, ngoài bốn loại vực thì hắn còn có tín ngưỡng chi lực của Ngũ Duy vũ trụ, thực lực hiện tại của hắn đã vượt qua cảnh giới Quy Nhất cảnh!
Võ Lê nhìn Diệp Huyền, hắn ta biết, nếu mình không khôi phục cảnh giới, với thực lực hiện tại sợ là không làm gì được Diệp Huyền.
Hắn ta đã đánh giá thấp thiếu niên này rồi!
Diệp Huyền bỗng nhiên nói: “Võ Đế các hạ, hôm nay Diệp Huyền ta lợi dụng ngươi đúng là không công bằng thật. Hay là thế này, một năm sau, chúng ta tái chiến, lúc ấy, ngươi không cần hạ cảnh giới nữa!”
Tái chiến!
Võ Lê nhìn hắn: “Ngươi muốn trì hoãn một năm!”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
Võ Lê bình tĩnh: “Ngươi nhất định phải nhúng tay vào chuyện của Na Già Long tộc sao?”
Diệp Huyền nói: “Đền ơn đáp nghĩa!”
Võ Lê nhìn chằm chằm vào hắn và trầm mặc.
Diệp Huyền nói tiếp: “Chỉ một năm thôi! Một năm sau, Diệp Huyền ta sẽ đấu một trận công bằng với các hạ, ta thề với trời, nếu có người đứng sau giúp đỡ ta, ta sẽ không để các nàng can thiệp! Ngươi thấy sao?”
Võ Lê chậm rãi buông tay phải: “Một năm sau, hai ta đấu một trận sinh tử!”
Một trận sinh tử!
Diệp Huyền đáp: “Được!”
Võ Lê nhìn thoáng qua Na Già Lâu: “Gia gia ngươi đã tìm cho ngươi một người tốt đấy!”
Nói xong, hắn ta xoay người rời đi.
Đi được vài bước, hắn ta đột nhiên quay đầu nhìn về nơi nào đó trong tầng mây, “Các hạ, như ngươi mong muốn rối đó!”
Nói xong, hắn ta bèn biến mất.
Trên tầng mây, Niệm Niệm nói với vẻ bất ngờ: “Chúc mừng!”
Nữ tử thần bí chớp mắt: “Chúc mừng cái gì?”
Niệm Niệm nhìn nàng: “Nếu Võ Lê muốn giết Na Già Lâu, hắn ta nhất định sẽ nhờ tới sự trợ giúp của ngươi, bởi hắn ta sẽ sớm phát hiện ra đối thủ của hắn ta thăng tiến rất nhanh, nhanh hơn cả dự đoán của hắn ta. Lúc ấy, dù không muốn, hắn ta cũng chỉ có thể nhờ ngươi giúp đỡ! Nếu hắn ta nhờ ngươi giúp, vậy chẳng phải toàn bộ Cực Võ Giới sẽ nằm trong tay ngươi sao? Với trí tuệ của ngươi, hẳn là ngươi không chỉ tính toán mỗi chuyện này thôi đâu, nếu ta đoán không sai, Cực Võ Giới cũng không hề đơn giản! Ngươi thấy sao?”
Nữ tử thần bí nhìn Niệm Niệm, một lát sau, nàng đột nhiên bật cười nói: “Nếu không phải do tiểu tử bên dưới kia thì ta thực sự rất muốn kết bằng hữu với ngươi, bởi ngươi quá thông minh! Đáng tiếc, chúng ta chỉ có thể làm kẻ địch của nhau thôi.”
Niệm Niệm lấy một xiên kẹo hồ lô ra: “Ngươi đã đi một nước cờ, giờ đến lượt ta!”
Nữ tử thần bí khẽ nhếch miệng: “Ta mong đợi lắm đấy!”
Thấy Võ Lê rời đi, toàn bộ Ngũ Duy vũ trụ hoàn toàn bình yên trở lại!
Không một tiếng hoan hô.
Bởi Ngũ Duy vũ trụ cũng phải chịu thương vong nặng nề!
Diệp Huyền lơ lửng giữa không trung ngẩng đầu nhìn đám mây phía chân trời, ngay sau đó, hắn trực tiếp xuất hiện trên đám mây đó.
Nhưng chẳng có gì ở đó cả!
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi xoay người rời đi.
Sau khi quay lại Đạo thành, Niệm Niệm đang ngồi trên bậc đá trước đại điện, trong tay cầm một xiên kẹo hồ lô.
Diệp Huyền đi đến trước mặt nàng, Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn hắn: “Kết thúc rồi sao?”
Diệp Huyền cười nhẹ: “Tạm thời kết thúc rồi!”
Niệm Niệm nhếch miệng cười, nàng lấy một con cá đang giãy giụa ra: “Nướng cá!”
Diệp Huyền cười ha ha: “Ta biết rồi!”
Nói xong, hắn kéo nàng vào đại điện.
Nướng cá!
Hai người ngồi bên cạnh nhau, Niệm Niệm ôm tay Diệp Huyền, đầu tựa vào vai hắn, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.
Lúc này, Bạch Đế Tử tiến vào đại điện.
Diệp Huyền nhìn hắn ta, cười nói: “Ngồi đi!”
Bạch Đế Tử lắc đầu: “Ta đứng là được!”
Diệp Huyền cũng không ép: “Nói đi!”
Bạch Đế Tử do dự một lúc mới nói: “Còn tiền không?”
Diệp Huyền nghe vậy thì sửng sốt, hắn kinh ngạc hỏi: “Hết tiền rồi sao?”
Bạch Đế Tử gật đầu: “Ta tiêu hết chỗ tiền ngươi cho rồi!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Tiêu hết rồi? Ba tỷ lận đấy!”
Bạch Đế Tử khẽ gật đầu.
Diệp Huyền có chút tò mò: “Ngươi tiêu kiểu gì?”
Hắn biết Bạch Đế Tử sẽ không tiêu xài phung phí.