Chương 2654. Tổ long chi huyết
Chương 2654. Tổ long chi huyết
Chương 2654: Tổ long chi huyết
Tam cô nương nói: “Ta phải nhắc nhở ngươi một chút, kể cả Đạo Môn chúng ta cũng chỉ có hai người từng tu luyện môn Đạo Kinh võ học này.”
Diệp Huyền chau mày: “Hai người?”
Tam cô nương gật đầu: “Sư tôn và ta!”
Diệp Huyền chớp mắt: “Tam cô nương tu luyện thành công Mệnh Quyền rồi sao?”
Tam cô nương nhìn hắn: “Có vấn đề gì sao?”
Diệp Huyền do dự một lát rồi nói: “Uy lực có lớn không?”
Tam cô nương nhìn hắn: “Ngươi có muốn thử không?”
Diệp Huyền vội lắc đầu: “Không cần đâu!”
Đùa à, nữ nhân này không sử dụng Mệnh Quyền mà hắn còn không đánh lại được nàng thì thôi, nếu nàng sử dụng thêm Mệnh Quyền nữa thì với cấp bậc Đạo Thể của hắn, e là hắn sẽ bị đánh cho tan tác.
Tam cô nương nói: “Ngươi muốn tự học Mệnh Quyền là điều không thể, hay nói một cách khác, ngươi sẽ phải đi rất nhiều đường vòng! Có muốn ta dạy ngươi không?”
Diệp Huyền sững sờ, sau đó nói: “Ngươi dạy ta?”
Tam cô nương gật đầu: “Nếu như ngươi muốn thì ta sẽ dạy ngươi!”
Diêp Huyền có hơi không hiểu: “Tại sao chứ?”
Tam cô nương quay đầu nhìn về phía không xa: “Đi dạo cùng nhau không?”
Diệp Huyền nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: “Được!”
Tam cô nương gật đầu, nàng đi về phía bên phải. Diệp Huyền cũng đi theo.
Không lâu sau, hai người tới phía sau một ngọn núi. Sau núi có một con đường nhỏ, phía tận cùng con đường là một dốc đứng.
Hai người đi men theo con đường nhỏ.
Tam cô nương đột nhiên nói: “Diệp công tử, sở dĩ nhị sư huynh của ta điên cuồng nhắm vào ngươi chủ yếu là bởi ngươi có Đạo Kinh, hắn ta sợ ngươi thu thập đủ chín quyển Đạo Kinh thì sẽ uy hiếp đến địa vị của hắn ta. Đương nhiên, còn một nguyên nhân khác nữa, đó chính là mấy năm nay, Đạo Môn đã quen cao cao tại thượng! Hắn ta cho rằng Đạo Môn là thiên hạ đệ nhất, không cho phép bất cứ ai mạo phạm. Hơn nữa, hắn ta cũng bị người khác lợi dụng!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Bị người khác lợi dụng?”
Tam cô nương quay đâu nhìn hắn: “Diệp công tử, ngươi có một kẻ địch rất lớn nhưng lớn đến mức nào? Ta cho rằng nếu như đối phương ra tay giết ngươi thì ngươi không có đường sống đâu. Thế nhưng có một điều ta không thể hiểu được, đó chính là đối phương chưa hề ra tay giết ngươi. Có lẽ là bởi kiêng kị người phía sau lưng ngươi.”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Người đó là ai?”
Tam cô nương lắc đầu: “Ta cũng không biết mà cũng không muốn biết. Đây là chuyện của Diệp công tử và đối phương, Đạo Môn chúng ta không muốn nhúng tay vào.”
Diệp Huyền không lên tiếng, trong lòng hắn thầm thắc mắc.
Kẻ địch này là ai vậy?
Tam cô nương lại nói: “Diệp công tử, nếu như ngươi muốn học Mệnh Quyền thì ta có thể giúp ngươi, thậm chí có thể giúp ngươi nâng cao nhục thân đến Quy Nhất cảnh.”
Diệp Huyền liếc nhìn nàng: “Điều kiện là gì?”
Tam cô nương khẽ mỉm cười: “Xoá bỏ ân oán giữa Ngũ Duy vũ trụ và Đạo Môn.”
Diệp Huyền trầm mặc.
Tam cô nương tiếp tục nói: “Diệp công tử, kẻ địch của ngươi không phải là Đạo Môn chúng ta, kẻ địch của Đạo Môn chúng ta cũng không phải là ngươi. Thế nhưng có người muốn Đạo Môn chúng ta liều chết với ngươi, sau đó khiến ngươi và Đạo Môn chúng ta… Hay nói một cách khác là khiến ngươi và sư tôn kết ác nhân. Thế nhưng ta thấy giữa chúng ta hoàn toàn không cần thiết phải trở thành kẻ địch của nhau.
Thứ nhất, chúng ta không hề có xung đột về mặt lợi ích.
Thứ hai, chúng ta không có thâm cừu đại hận, mà sở dĩ có cục diện như ngày hôm nay, ngoài do người khác lợi dụng ra thì là bởi như huynh của ta hạn chế về trí thông minh. Mà hiện giờ, Đạo Môn đã do ta làm chủ!”
Diệp Huyền hỏi: “Đạo Lão Nhị đâu rồi?”
Tam cô nương nói: “Hắn ta đã bị ta cấm túc rồi, ít nhất sẽ không xuất hiện trong vòng trăm năm, mà trăm năm sau… Khi đó nếu Diệp công tử không bị làm sao thì ta nghĩ nhị sư huynh chắc cũng chẳng uy hiếp gì đến Diệp công tử được đâu, ngươi nói xem?”
Diệp Huyền mỉm cười, hỏi: “Cô nương không thể nói cho ta người thần bí kia là ai hay sao?”
Tam cô nương mỉm cười: “Đạo Môn chúng ta không đắc tội được với đối phương đâu! Mong Diệp công tử lượng thứ!”
Diệp Huyền đang định lên tiếng thì hắn bỗng nhận ra, mình đã đi tới bên dốc đứng. Phía dưới dốc đứng này là mây khói triền miên.
Tam cô nương khẽ cong đầu ngón tay, mây mù phía dưới đột nhiên dẹp sang hai bên. Ngay sau đó, Diệp Huyền trông thấy một con vật to lớn!
Là rồng!
Nói chính xác hơn thì là một cái đầu rồng!
Cái đầu rồng này ở tít dưới vách sâu, thân rồng trải dài theo vách dốc, không biết phải dài đến nhường nào.
Khoảnh khắc đầu rồng xuất hiện, Diệp Huyền lập tức cảm nhận được áp lực!
Long uy!
Từ trước đến nay hắn chưa từng thấy long uy nào mạnh đến như vậy. So với nó thì con Ứng Long ở Huyền thành chẳng là gì cả!
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Tổ Long!”
Tam cô nương gật đầu: “Chỉ có Tổ Long chi huyết mới có thể nâng cao Đạo Thể của ngươi!”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Con rồng này chết rồi à?”
Tam cô nương gật đầu.
Diệp Huyền có hơi tò mò: “Chết như thế nào vậy?”
Tam cô nương mỉm cười: “Ta cũng không biết!”
Diệp Huyền: “…”
Tam cô nương nhìn con Tổ Long phía dưới: “Khi ấy ta còn nhỏ, chỉ biết sư tôn đưa nó về xong, không lâu sau nó đã chết rồi. Còn về nguyên nhân thì sư tôn chưa bao giờ nói cả! Mà sau khi con rồng này chết, ba tháng sau đó sư tôn cũng rời đi và không có tin tức gì cả.”
Nói đoạn, nàng bèn lắc đầu: “Diệp công tử, Đạo Môn chúng ta không hề có ý trở thành kẻ địch với ngươi, ngươi cũng là người mà Đạo Môn chúng ta không thể đắc tội. Hiện giờ ta quản lí Đạo Môn, ta muốn kết thúc những mối ân oán trước kia giữa chúng ta!”
Diệp Huyền khẽ nói: “Tam cô nương, ngươi không sợ ta triệu hồi đại đạo chi linh rồi uy hiếp đến địa vị của ngươi hay sao?”