Chương 2663. Cháu ngoại của ta
Chương 2663. Cháu ngoại của ta
Thánh Chủ liếc nhìn nữ tử, trong mắt hắn ta là vẻ kinh ngạc.
Hắn ta biết chủ nhân có thể sẽ làm chuyện điên rồ.
Nữ tử đột nhiên dừng lại, nàng khẽ nói: “Đúng là bất lực thật mà, chỉ cần ta muốn giết hắn thì dù thế nào, đến cuối cùng chắc chắn ta vẫn sẽ chết! Có điều, như vậy cũng không sao.”
Thánh Chủ trầm giọng nói: “Chủ nhân… không có một chút cơ hội sống nào sao?”
Nữ tử lắc đầu: “Không có cơ hội sống nào hết.”
ThánhChur do dự một lát rồi nói: “Thế tại sao ngươi không từ bỏ!”
Nữ tử mỉm cười: “Có vài chuyện bắt buộc phải làm, dẫu có phải chết.”
Nói đoạn, nàng lại liếc nhìn hắn ta: “Ngươi không cần phải lo lắng quá đâu, sau này ta sẽ cho ngươi một con đường sống. Diệp Huyền mà chết thì chắc chắn nữ tử váy trắng sẽ phát điên, cả vũ trụ này sẽ phải run rẩy trước kiếm của nàng ta. Hơn nữa sẽ không một ai có thể ngăn cản nàng ta, dẫu có là hai nam nhân kia cũng không thể. Bởi lẽ bọn họ không thể ngăn cản một Thiên Mệnh đã mất đi lí trí. Có điều, có một nơi mà nàng ta sẽ không động vào, đó chính là nơi mà ngày xưa nàng ta và ca ca của nàng ta đã tới. Chỉ có nơi đó là sống sót thôi.”
Thánh Chủ run rẩy nói: “Chủ nhân, nữ nhân đó thực sự vô địch sao?”
Nữ tử gật đầu, nàng mỉm cười: “Nàng ta vô địch! Nếu như không phải do ách nạn chi nhân thì ta cũng chẳng có cơ hội nào đâu! Mà dù có ách nạn chi nhân thì chỉ cần ta động vào Diệp Huyền, chắc chắn vẫn sẽ phải chế. Có điều, ta đã chuẩn bị tâm lí cho cái chết rồi!”
Thánh Chủ còn muốn nói gì đó, song nữ tử lại phất tay: “Ngươi lui xuống đi!”
Thánh Chủ không dám nhiều lời nữa, hắn ta cung kính hành lễ rồi lui xuống.
Nữ tử buông đồ trong tay xuống, nàng chầm chậm bước về phía ngôi nhà trúc. Bên trong ngôi nhà trúc có một cái giường, một cái bàn trúc và một cái ghế trúc!
Nữ tử bước tới trước bàn trúc rồi ngồi xuống, nàng xách ấm trà lên rót cho mình một ly, nhưng nàng không uống mà chỉ im lặng.
Một hồi lâu sau, nữ tử nâng ly trà lên, khẽ nói: “Ta không trách ngươi! Thế nhưng… hắn bắt buộc phải chết.”
Nói đoạn, nàng nâng ly trà lên rồi uống cạn, sau đó rời khỏi căn nhà trúc. Nữ tử ra khỏi căn nhà trúc rồi búng ngón tay, không gian trước mặt nàng nứt ra, ngay sau đó nàng bước vào giữa khe nứt không gian ấy.
Bắc Hoang.
Hiếm ai biết đến nơi này, bởi lẽ nơi này là cấm địa. Dù có là cường giả Thần cảnh cũng không dám tuỳ ý bước vào nơi này.
Sở dĩ nơi này được coi là cấm địa là bởi hai nguyên nhân. Thứ nhất, nơi này vốn đã vô cùng đặc biệt. Thứ hai, ở đây có cấm chế mà lão tổ Đạo Môn đặt ra!
Vô số năm nay, có biết bao nhiêu người tới nơi này để tìm cơ duyên, song số người có thể sống sót ra ngoài cực ít. Điều này cũng có nguyên do thâm sâu!
Hôm ấy, một nữ tử đã tới Bắc Hoang Địa Giới.
Là nữ tử thần bí ở Thánh Địa!
Nữ tử thần bí này chầm chậm bước về phía Bắc Hoang. Khi bước đến bên một con sông, một luồng sức mạnh vô hình bỗng nhiên chắn trước mặt nàng!
Nữ tử thần bí khẽ phất tay, luồng sức mạnh vô hình kia lập tức biến mất.
Nữ tử thần bí tiếp tục đi về phía trước. Chưa đi được bao lâu thì một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên bao vây xung quanh nàng.
Nữ tử thần bí khẽ mỉm cười: “Đại đạo pháp tắc…”
Nói đoạn, nàng bèn phất tay phải. Sức mạnh thần bí kia lập tức biến mất.
Nữ tử thần bí tiếp tục đi về phía trước. Không lâu sau, nàng tới trước một toà nhà cao mười hai tầng.
Nàng ngẩng đầu nhìn toà nhà. Giữa toà nhà này có ba chữ màu đen: Bạch Ngọc Kinh!
Nữ tử đi tới lối vào, khi nàng chuẩn bị lại gần Bạch Ngọc Kinh thì một luồng sức mạnh thần bí đã chắn trước mặt nàng. Cùng lúc đó, một hư ảnh chầm chậm hiện lên trước mặt nữ tử thần bí.
Hư ảnh nhìn nữ tử: “Kẻ nào bước vào ắt sẽ chết!”
Nữ tử giơ tay phải lên túm, ngay sau đó hư ảnh kia đã bị nàng túm chặt cổ họng!
Đến sức đánh trả cũng không có!
Nữ tử nhìn hư ảnh kia, nàng mỉm cười: “Ta cũng không phải con chó con mèo ngoài kia!”
Nói đoạn, nàng bèn siết chặt tay,
Uỳnh!
Hư ảnh kia lập tức hoá thành hư vô.
Đúng lúc đó, Bạch Ngọc Kinh bỗng nhiên rung chuyển.
Nữ tử thần bí khẽ mỉm cười, nàng nhón chân phải.
Uỳnh!
Cả toà Bạch Ngọc Kinh rung chuyển, vết nứt tràn lan. Ngay sau đó, Bạch Ngọc Kinh yên ắng trở lại.
Nữ tử thàn bí nhìn Bạch Ngọc Kinh, nàng lắc đầu cười: “Văn minh tiền sử chỉ có như vậy thôi sao?”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên từ trên đỉnh toà Bạch Ngọc Kinh: “Ngươi là kẻ nào?”
Nữ tử thần bí dừng bước, sau đó quay người đánh một quyền.
Uỳnh!
Bạch Ngọc Kinh lập tức đổ vỡ, sụp xuống mặt đất.
Khoảnh khắc Bạch Ngọc Kinh đổ sụp, vô số linh hồn thể bay ra!
Nữ tử thần bí phất tay phải, những linh hồn thể kia lập tức bị nàng thu thập!
Lúc này, một giọng nói tức giận vang lên: “Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao ngươi không lộ diện con người thật của mình ra!”
Với góc nhìn này, hắn ta chỉ có thể nhìn thấy được những đường nét mờ mờ của nữ tử thần bí chứ không hề nhìn rõ mặt mũi của nàng!
Nữ tử thần bí ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, nàng mỉm cười: “Những linh hồn này rất hữu dụng với cháu ngoại Diệp Huyền của ta, thế nên ta mang đi nhé! Được cháu ngoại ta hấp thụ là vinh dự của người tiền sử các ngươi đó!”
Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.
Trên bầu trời, giọng nói kia càng dữ dằn hơn: “Diệp Huyền…”
Nữ tử thần bí vẫn chưa rời đi mà tiến sâu vào bên trong. Dọc đường, nàng chẳng kiêng kị gì cả, đi đến đâu là giết đến đó, song nàng không giết hết và chỉ để lại một câu: Cháu ngoại Diệp Huyền của ta…