Nhất Kiếm Độc Tôn (Bản Dịch Vip)

Chương 979 - Chương 2669. Sao Phải Lừa Ngươi?

Chương 2669. Sao phải lừa ngươi? Chương 2669. Sao phải lừa ngươi?

Diệp Huyền mỉm cười: “Muốn!”

Nữ tử đưa bình ngọc cho hắn, Diệp Huyền nhận lấy bình ngọc, nhưng hắn không hấp thụ ngay.

Nữ tử chớp mắt: “Giờ ngươi hấp thụ thì ta có thể giúp ngươi tiến bộ!”

Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Không vội, dì này, có phải ngươi còn một vài bảo vật gì đó muốn cho ta hay không?”

Nữ tử mỉm cười: “Đương nhiên!”

Nói đoạn, nàng bèn lấy một cái nạp giới đưa cho hắn.

Diệp Huyền liếc nhìn nạp giới, rất nhanh sau đó vẻ mặt hắn bèn trở nên nghiêm nghị.

Nữ tử khẽ mỉm cười: “Động lòng chưa?”

Diệp Huyền liếc nhìn nữ tử rồi gật đầu.

Bảo vật bên trong nạp giới đủ để thay đổi cả Ngũ Duy vũ trụ!

Giúp Ngũ Duy vũ trụ đạt đến trình độ trước nay chưa từng có!

Nữ tử liếc nhìn xung quanh: “Ta cũng phải đi rồi! Ngươi bảo trọng nhé!”

Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Đi đâu?”

Nữ tử mỉm cười: “Một nơi rất xa, sau này có cơ hội lại gặp mặt!”

Nói đoạn, nàng bèn quay người rời đi.

Dưới ánh mắt của Diệp Huyền, nữ tử đã biến mất mãi phía chân trời.

Diệp Huyền đứng tại chỗ nhìn bình ngọc và nạp giới trong tay.

Lúc này, Diệp Tri Mệnh bên trong Giới Ngục tháp đột nhiên lên tiếng: “Ngươi không tin nữ nhân này sao?”

Diệp Huyền gật đầu.

Diệp Tri Mệnh thấy hơi không hiểu: “Tại sao?”

Diệp Huyền khẽ nói: “ Không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống cả. Thần hồn của ta không đủ mạnh, sau đó lập tức có người tới tặng linh hồn cho ta, để ta hấp thụ… Ngũ Duy vũ trụ của ta muốn phát triển, có người lập tức tới cho ta nhiều bảo vật đủ để thay đổi cả Ngũ Duy vũ trụ… Điều này chỉ là trùng hợp thôi sao? Có lẽ là trùng hợp, thế nhưng ta không thể không cẩn thận! Nhỡ đâu có người giăng bẫy ta thì chẳng phải ta sẽ phải chịu thiệt sao?”

Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Ngươi thấy nàng ta có phải dì của ngươi không?”

Diệp Huyền liếc nhìn cơ thể của mình, đoạn nói: “Nàng ta có huyết mạch giống với ta nên chắc không phải là giả đâu. Có điều, nàng ta xuất hiện hơi khả nghi, hơn nữa…”

Nói đoạn, hắn nhìn bình ngọc và nạp giới trong tay: “Những linh hồn lớn mạnh này nhìn là biết có lai lịch không hề đơn giản, rồi cả những bảo vật này nữa… Ta thấy có lẽ nàng ta đã tấn công một thế lực nào đó… Tóm lại là ta vẫn phải cẩn thận hơn mới được. Ta sẽ tới U Minh Điện một chuyến, hỏi dì cả xem nàng ta có biết người dì này không. Nếu quen thì là người phe mình, như vậy thì quá tốt, nhưng nếu không quen…”

Nói đến đây, Diệp Huyền không nói tiếp nữa.

Diệp Tri Mệnh cũng trầm mặc.

Hai người đều không muốn nghĩ theo chiều hướng xấu!

Lúc này, Diệp Huyền lại nói: “Hiện giờ ta sẽ tới U Minh Điện!”

Nói đoạn, hắn bèn định rời đi. Đúng lúc ấy bỗng có chuyện xảy ra. Bình ngọc trong tay Diệp Huyền đột nhiên vỡ tung. Ngay sau đó, vô số linh hồn trào ra và nhập vào trán hắn.

Uỳnh!

Cơ thể Diệp Huyền run lên, một luồng linh hồn khí tức cực lớn đang cuộn trào trong cơ thể hắn. Không gian bốn phía rung chuyển như gặp động đất vậy, trông kinh hãi vô cùng!

Thôi xong!

Đây là suy nghĩ lúc này của Diệp Huyền!

Thế mà đối phương lại giở trò bắt ép!

Đây đích thị là một cái bẫy!

Mẹ kiếp!

Nữ nhân này thật sự là dỉ của hắn sao?

Ở một bên khác, nữ tử thần bí nhìn Diệp Huyền phía xa xa, trên mặt nàng là một nụ cười nhàn nhạt: “Đúng là một tiểu gia hoả thận trọng, vậy mà không thể lừa được ngươi! Có điều, nhân quả này ngươi không nhận cũng phải nhận…”

Ở phía không xa, Diệp Huyền đang điên cuồng hấp thụ những linh hồn. Không phải hắn muốn hấp thụ mà là không thể không hấp thụ.

Nếu như hắn không hấp thụ những linh hồn này thì những linh hồn này sẽ khiến hắn bạo thể!

Hắn bắt buộc phải hấp thụ!

Không chỉ bản thân Diệp Huyền hấp thụ mà hắn còn phải nhờ Trấn Hồn Kiếm hấp thụ đỡ!

Bởi lẽ những linh hồn này quá mạnh!

Cứ thế, khoảng hai canh giờ sau, linh hồn khí tức xung quanh người Diệp Huyền cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Mà bên cạnh hắn, Trấn Hồn Kiếm vẫn đang run rẩy, nó toả ra một luồng linh hồn khí tức cực lớn, thực sự có thể huỷ diệt trời đất!

Hiện giờ Trấn Hồn Kiếm đã đột phá và đạt tới một trình độ trước nay chưa từng có!

Đến cả Diệp Huyền cũng không biết rốt cuộc nó đã đạt đến trình độ nào!

Dù sao thì cũng chỉ có một chữ: mạnh!

Mà lúc này, thần hồn của Diệp Huyền cũng mạnh hơn bao giờ hết!

Sau khi thần hồn của hắn trở nên mạnh hơn, hắn nhận ra một ý nghĩ, một thần thức của mình thôi cũng có thể bao trùm khắp phạm vi cả trăm vạn dặm. Trong trăm vạn dặm ấy, đến cả một con kiến mà hắn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng!

Khoảnh khắc ấy, Diệp Huyền cảm giác thế giới này đã trở nên rõ nét hơn!

Cảm giác này thật sự quá kì diệu!

Thế nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại sa sầm mặt!

Tại sao nữ nhân này lại làm như vậy?

Hơn nữa nàng còn có huyết mạch giống với hắn. Như vậy cũng có nghĩa là đối phương rất có khả năng là dì hắn thật!

Nếu đã là dì của hắn thì tại sao nàng còn phải làm như vậy?

Tại sao nàng lại lừa hắn?

Diệp Huyền trầm mặc.

Mặc dù thần hồn của hắn đã có tiến bộ lớn, song hắn chẳng thấy vui một chút nào!

Bỏi lẽ trực giác mách bảo Diệp Huyền rằng đây không phải chuyện tốt gì!

Lúc này, Diệp Tri Mệnh đột nhiên nói: “Nếu như nữ nhân kia thật sự muốn ngươi chết thì nàng ta có thể ra tay giết ngươi luôn, tại sao nàng ta phải lừa ngươi như vậy?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Đây cũng là điều mà ta thắc mắc!”

Diệp Tri Mệnh trầm giọng nói: “Ngươi có muốn dùng bảo vật bên trong nạp giới đó không?”

Diệp Huyền liếc nhìn nạp giới, đoạn bảo: “Dùng chứ! Dù sao ta cũng hấp thụ linh hồn rồi mà! Nếu như có nhân quả không tốt thì dù ta không dùng bảo vật trong nạp giơi, e là cũng chẳng có tác dụng gì.”

Nói đoạn hắn bèn liếc nhìn bầu trời: “Về thôi!”

Sau đó hắn hoá thành một đường kiếm quang rồi biến mất.

Trong tầng mây, nữ tử nhìn Diệp Huyền vừa rời đi, trong mắt nàng là vẻ phức tạp: “Đúng là giống thật…”
Bình Luận (0)
Comment