Chương 2671. Hắn không xứng với ngươi
Chương 2671. Hắn không xứng với ngươi
A Mục quay đầu nhìn hắn. Một lát sau, vẻ mặt nàng bỗng trở nên rối rắm: “Ngươi tiến bộ nhanh quá!”
Diệp Huyền quay đầu nhìn nàng, hắn mỉm cười: “Dù ta tiến bộ nhanh đến mức nào thì ta vẫn là Vu thị của ngươi!”
A Mục dừng bước, nàng nhìn Diệp Huyền: “Ngươi vẫn là Vu thị của ta sao?”
Diệp Huyền nhìn nàng: “Cả đời này đều là Vu thị của ngươi! Không những là Vu thị của ngươi, ta còn là Vu thị của Vu tộc nữa!”
A Mục nhìn hắn hồi lâu, sau đó nàng bỗng kéo lấy tay hắn: “Ngươi nhớ lời ngươi vừa nói đấy!”
Diệp Huyền lật tay lại nắm lấy tay A Mục: “Chưa bao giờ ta lừa người của mình cả!”
A Mục khẽ nhếch miệng: “Vu thị mà ta tìm được là Vu thị mạnh nhất trong lịch sử Vu tộc!”
Diệp Huyền bật cười ha ha!
A Mục bỗng khẽ nói: “Gặp được ngươi, lựa chọn ngươi là vinh hạnh của ta, cũng là niềm vinh hạnh của Vu tộc!”
Diệp Huyền lắc đầu: “Gặp ngươi là niềm vinh hạnh của ta!”
A Mục nở nụ cười tinh nghịch: “Ngươi nghĩ như vậy thật à?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta nói rồi, ta không bao giờ lừa người của mình!”
A Mục chớp mắt: “Ta là người của ngươi?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”
A Mục khẽ mỉm cười: “Đa tạ. Thực ra ban đầu ta thật sự còn tưởng rằng ngươi đã quên mất ta! Ta cũng không dám đi tìm ngươi, bởi vì ta sợ ngươi thật sự quên ta! Chỉ là không ngờ ngươi lại chủ động tới tìm ta!”
Diệp Huyền khẽ nói: “Xin lỗi.”
A Mục lắc đầu: “Ta biết, ngươi rất bận, hơn nữa kẻ địch của ngươi còn càng lúc càng mạnh!”
Nói đoạn, nàng nhìn Diệp Huyền: “Hiện giờ chúng ta vẫn còn kẻ địch lớn mạnh không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Còn chứ!”
A Mục khẽ thở dài: “Khi nào thì đối phương mới lộ diện?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Không sao, để ta giải quyết!”
Nói đoạn, hắn bèn kéo A Mục tới tiệm mì bên cạnh. Hắn nhìn ông chủ tiệm mì, cười nói: “Ông chủ, cho hai bát mì!”
Lão bản cười lớn: “Khách quan đợi một chút nhé! Lập tức có ngay!”
Diệp Huyền và A Mục ngồi vào bàn, những người xung quanh bèn đổ dồn ánh mắt về hai người họ, nhất là A Mục!
A Mục là một đại mĩ nhân, cộng thêm tính cách dịu dàng của nàng đã khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Không lâu sau, hai bát mì được bưng lên.
Diệp Huyền nhìn A Mục: “Ta rất thích ăn mì!”
A Mục chớp mắt: “Hồi nhỏ nghèo à?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi điều tra về ta?”
A Mục gật đầu.
Diệp Huyền nhìn bát mì trước mặt, khoảnh khắc ấy hắn lại nhớ tới Diệp Linh!
Giờ không biết nha đầu này thế nào rồi!
Có điều, có vị tiền bối thần bí kia thì chắc chắn Diệp Linh sẽ an toàn.
Đúng lúc ấy, một tiếng cười vang lên từ bên cạnh: “Mĩ nhân đúng chuẩn quá!”
Nghe vậy, Diệp Huyền bèn nhíu mày. Hắn quay đầu nhìn, ở phía không xa là một nam tử trẻ tuổi đang dần bước tới.
Nam tử này mặc cẩm bào màu tím, bên eo đeo một miếng ngọc bích to bằng lòng bàn tay, toả ra ánh sáng màu xanh lục, nhìn cái đã biết đây là một thứ phi phàm. Trong tay phải hắn ta còn có một thanh trường kiếm.
Nam tử này tuấn tú, cộng thêm y phục cao sang nên khi hắn ta vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người, nhất là nữ tử.
Xung quanh, rất nhiều nữ tử đang nhìn nam tử kia, các nàng híp mắt cười, nói năng không ngớt.
Thực ra vẻ ngoài của nam tử này chỉ là thứ yếu, cái quan trọng nhất là thanh kiếm hắn ta mang theo!
Nhìn cái là biết hắn ta là một kiếm tu!
Phải biết rằng, hiện giờ ở Ngũ Duy vũ trụ, các kiếm tu là những người được chào đón nhất! Bởi lẽ chủ của Ngũ Duy vũ trụ hay cũng chính là viện trưởng Ngũ Duy học viện - Diệp Huyền cũng là kiếm tu.
Phía sau nam tử thanh niên còn có một lão giả. Lão giả này ôm một thanh kiếm, hai mắt sắc lẹm, nhìn cái là biết hắn ta là một cường giả!
Nam tử chầm chậm bước đến bên cạnh Diệp Huyền và A Mục. Hắn ta nhìn A Mục, khẽ mỉm cười nói: “Cô nương, bàn này còn chỗ trống, không biết ta có thể ngồi ở đây không?”
A Mục liếc nhìn chiếc huy hiệu nào đó trước ngực nam tử rồi khẽ mỉm cười, sau đó lắc đầu: “Không được tiện cho lắm!”
Nam tử cũng không tức giận mà cười nói: “Cô nương, làm quen chút đi, tại hạ là Nam Mộc Xuyên!”
“Nam Mộc Xuyên!”
Nam tử vừa dứt lời thì những tiếng hô kinh ngạc đã vang lên!
“Ôi trời ơi, hắn ta chính là Nam Mộc Xuyên!”
“Đúng là hắn ta! Hắn ta chính là Nam Mộc Xuyên của Nam Mộc gia tộc, đệ nhất thế gia phía Nam!”
“Đệ nhất kiếm phía Nam Nam Mộc Xuyên…”
“Nghe nói lần này trong đợt tổng đánh giá, hắn ta đã đạt được cửu tinh!”
“Cửu tinh à… Như vậy cũng có nghĩa là lần này hắn ta tới là để gia nhập tổng viện của Ngũ Duy học viện?”
“Chắc chắn rồi…”
Ngũ Duy học viện!
Diệp Huyền chớp mắt nhìn Nam Mộc Xuyên: “Ngươi là người của Ngũ Duy học viện?”
Nam Mộc Xuyên nhìn hắn: “Đính chính lại một chút, hiện giờ ta là người của tổng viện Ngũ Duy học viện!”
Diệp Huyền chỉ vào mình, hắn thắc mắc: “Ngươi không biết ta?”
Nam Mộc Xuyên cười khẩy: “Ta phải biết ngươi sao?”
Diệp Huyền quay đầu nhìn A Mục, A Mục mỉm cười, dùng huyền khí truyền âm: “Mỗi một gian học viện đều có tượng khắc ngươi và Niệm Niệm cô nương. Có điều tượng được khắc hơi quá, với cả lúc này ngươi ăn mặc bình thường, khí tức nội liễm, không có vương giả chi khí nên hắn ta không nhận ra ngươi cũng là chuyện thường!
Thực ra không chỉ bọn họ mà nhiều người trong thành cũng không biết ngươi, bởi vì ngươi ít khi ở trong thành. Mọi người có gặp ngươi cũng không thể nghĩ ra ngay là ngươi.”
Diệp Huyền cạn lời, hắn quá khiêm tốn rồi!
Lúc này, Nam Mộc Xuyên nhìn A Mục nói: “Không biết phải xưng hô với cô nương như thế nào?”
A Mục mỉm cười, nàng chỉ vào Diệp Huyền: “Ngươi biết hắn là ai không?”
Nam Mộc Xuyên liếc nhìn Diệp Huyền, hắn ta mỉm cười: “Không biết! Cũng không muốn biết!”
A Mục tò mò: “Tại sao?”
Nam Mộc Xuyên khẽ mỉm cười: “Cô nương, thứ lỗi ta nói thẳng, hắn không xứng với ngươi!”