Chương 2673. San bằng
Chương 2673. San bằng
Sau khi xác nhận thân phận của Diệp Huyền, bầu không khí lại bắt đầu sục sôi!
Mọi người xung quanh đều bao vây lấy chỗ hắn!
Cùng lúc đó, mười mấy cường giả mặc khôi giáp bỗng đáp xuống từ trên trời. Bọn họ đồng loạt quỳ gối xuống trước Diệp Huyền: “Tham kiến thành chủ!”
Diệp Huyền đang định nói chuyện thì sáu hắc y nhân đột nhiên xuất hiện phía sau hắn.
Tất cả đều đạt Quy Nhất cảnh!
Mà khí tức của sáu người này đã lập tức chế trụ Nam Mộc Xuyên và Phương Tiến ở phía không xa!
Sắc mặt hai người tái nhợt.
Nhất là Nam Mộc Xuyên!
Lúc này, Nam Mộc Xuyên đang run lẩy bẩy.
Hắn ta không ngờ nam tử nhìn bình thường như thế này lại là viện trưởng!
Ngũ Duy học viện có hàng chục vạn tòa, thế nhưng viện trưởng thì chỉ có một!
Đó chính là Diệp Huyền!
Những học viện khác thì chỉ có phó viện trưởng!
Mọi người vây xung quanh càng lúc càng đông, những người này đều đang nhìn Diệp Huyền, ánh mắt mang theo vẻ hưng phấn.
Địa vị của Diệp Huyền ở Ngũ Duy vũ trụ không ai có thể với tới được.
Có thể nói, nếu không có Niệm Niệm và Diệp Huyền thì sẽ không có Ngũ Duy vũ trụ hoàn chỉnh như bây giờ. Mà Niệm Niệm thì xa vời với mọi người quá!
Diệp Huyền nhìn A Mục và mỉm cười: Chúng ta đi thôi!”
A Mục gật đầu.
Hai người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Nam Mộc Xuyên đột nhiên run rẩy nói: “Diệp viện trưởng…”
Diệp Huyền quay đầu nhìn hắn ta: “Thực ra với tính cách trước kia của ta thì ta nhất định sẽ giết ngươi! Có điều nếu ta đã là viện trưởng thì làm việc không được tuỳ theo tâm trạng, hơn nữa tội ngươi cũng không đến mức phải chết. Thế nhưng người như ngươi học viện của ta không cần, ngươi trở về tiến tu ba năm, ba năm sau nếu có thay đổi thì lại tới học viện. Với cả…”
Nói đoạn, hắn liếc nhìn tất cả mọi người: “Ta biết, ở đây có một vài người sắp sửa vào làm đệ tử của học viện, ta muốn nói với các ngươi rằng cậy mạnh hiếp yếu chẳng phải bản lĩnh gì cả, có bản lĩnh thì thách đấu với cường giả đi kìa. Tìm kiếm niềm vui từ những kẻ yếu là hành vi thấp kém. Cuối cùng, ta thay mặt Ngũ Duy học viện chào đón mọi người!”
Nói đoạn, hắn bèn kéo A Mục đi về phía xa xa.
Ở phía không xa, mọi người vội vàng tránh đường, rất nhiều đệ tử cũng thi nhau hành lễ.
Đúng lúc đó, Nam Mộc Xuyên bỗng gào lên: “Ta thách đấu với ngươi!”
Nghe vậy, mọi người đều nhìn hắn ta!
Thách đấu với Diệp Huyền ư?
Diệp Huyền dừng bước rồi quay người nhìn Nam Mộc Xuyên. Nam Mộc Xuyên nhìn chằm chằm vào hắn: “Ai cũng bảo ngươi là người đứng đầu trong lớp trẻ, đệ nhất kiếm tu nữa, Nam Mộc Xuyên ta không phục, ta muốn thách đấu với ngươi!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Phân sinh tử, có dám không?”
Phân sinh tử!
Diệp Huyền vừa dứt lời thì Nam Mộc Xuyên bèn đờ người.
Chơi lớn vậy sao?
Hắn ta có hơi do dự. Ban đầu hắn ta nghĩ rằng thách đấu với Diệp Huyền, nếu như thắng thì sẽ vang danh chư thiên vạn giới. Còn nếu thua thì cũng không lỗ gì cả. Thua Diệp Huyền có mất mặt không? Không hề mất mặt! Thế nhưng nếu thắng hắn thì đúng là nở mày nở mặt!
Song hắn ta không ngờ là Diệp Huyền lại muốn phân sinh tử!
Rất khó!
Mà lúc này, hắn ta cũng chỉ đành đâm lao theo lao, đang định đồng ý thì lão giả bên cạnh hắn ta bèn ngăn hắn ta lại.
Lão giả trầm giọng nói: “Công tử, Diệp viện trưởng có thể miểu sát một cường giả Quy Nhất cảnh đấy! Đừng nói là cường giả Quy Nhất cảnh, đến cả cường giả Thần cảnh cũng không làm gì được hắn. Ngươi mà đánh với hắn thì không thắng được đâu!”
Sắc mặt Nam Mộc Xuyên có hơi khó coi!
Lúc này, hắn ta mới nhớ ra Diệp Huyền có thể miểu sát một cường giả Quy Nhất cảnh!
Thấy Nam Mộc Xuyên trầm mặc, Diệp Huyền mỉm cười: “Sợ rồi à?”
Nam Mộc Xuyên siết chặt tay, hắn ta không đáp lời.
Diệp Huyền lắc đầu cười: “Đừng bày ra cái bộ dạng đó, cứ như kiểu ta đang bắt nạt ngươi ấy!”
Nói đoạn, hắn bèn nhìn Phương Tiến phía không xa: “Ngươi cũng bị tước học tịch, trong vòng ba năm không được bước vào tổng viện, càng không được bén mảng tới Đạo thành.”
Nói đoạn, hắn bèn kéo tay A Mục quay người rời đi.
Nam Mộc Xuyên đứng tại chỗ, sắc mặt hắn ta sầm lại.
Hắn ta có thể thi đỗ học viện khiến cả gia tộc nở mày nở mặt. Thế nhưng bây giờ hắn ta lại bị tước đi học tịch, đồng thời bị đuổi khỏi Đạo thành… Lần này trở về phải ăn nói thế nào với phụ lão trong gia tộc đây?
Nghĩ đến đây, Nam Mộc Xuyên ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền phía không xa. Trong mắt hắn ta tràn ngập vẻ oán hận, nghiến giọng nói: “Hôm nay Ngũ Duy học viện coi thường ta, về sau Nam Mộc Xuyên ta sẽ cho Ngũ Duy học viện các ngươi biết tay! Không, ta phải san bằng Ngũ Duy học viện của ngươi, ta…”
Đúng lúc đó, Diệp Huyền bỗng dừng bước, hắn quay người đánh vung một chưởng.
Uỳnh!
Một tiếng vang giòn giã xuất hiện, cả người Nam Mộc Xuyên lập tức bay đi, cuối cùng đập lên bức tường phía xa xa.
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Một thiên tài mạnh như vậy mà lại dễ dàng bị đánh bay bởi một chưởng như vậy ư?
Phương Tiến cũng thấy hoang mang. Hắn ta biết Diệp Huyền là thiên tài của Ngũ Duy vũ trụ và là viện trưởng của tổng viện. Thế nhưng theo hắn ta, giữa hắn ta và Diệp Huyền dù có cách biệt cũng không thể cách biệt lớn đến vậy!
Dẫu sao thì bọn họ đều mới hai mươi mấy tuổi. Một người hai mươi mấy tuổi dù có yêu nghiệt đến mức nào đâu thể ghê gớm quá được?
Song lúc này hắn ta nhận ra, mình và vị viện trưởng này khác nhau một trời một vực…
Hình như nhớ ra điều gì đó, hắn ta lại liếc nhìn Nam Mộc Xuyên ở phía không xa. Mẹ kiếp, cái tên này bị điên hay gì? Lúc này rồi mà vẫn không xin tha, còn nói mấy lời như vậy? Cái thứ ngu xuẩn gì thế không biết?
Hiện giờ hắn ta hối hận vô cùng. Sở dĩ ban nãy hắn ta lên tiếng là bởi hắn ta muốn kết giao với Nam Mộc Xuyên. Song bây giờ hắn ta nhận ra cái tên này đúng là bị thiểu năng! Đắc tội Diệp Huyền để kết giao với một tên thiểu năng, hắn ta cũng ngu xuẩn quá rồi!
Nghĩ đến đây, hắn ta không khỏi muốn vả mình một cái!