Chương 2674. Mục đích khác
Chương 2674. Mục đích khác
Diệp Huyền chầm chậm đi về phía Nam Mộc Xuyên. Sắc mặt lão giả đi theo Nam Mộc Xuyên bèn thay đổi. Hắn ta đang định lên tiếng cầu tình nhưng sáu luồng khí tức lớn mạnh đã chế trụ hắn ta khiến hắn ta không thể động đậy!
Diệp Huyền bước đến trước mặt Nam Mộc Xuyên và đứng từ trên cao nhìn đối phương: “Có phải ngươi thấy tính tình ta tốt quá rồi đúng không?”
Nam Mộc Xuyên nhìn Diệp Huyền, hắn ta nói với vẻ độc đoán: “Ta cũng chỉ phạm một lỗi nho nhỏ, ngươi có cần phải huỷ hoại cả đời ta như vậy hay không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Một lỗi nho nhỏ? Ta hỏi ngươi, nếu như ta là một người bình thường thì ngươi đoán xem kết cục của ta sẽ như thế nào? Ta nghĩ, ta nhất định sẽ rất thảm, ngươi nói xem?”
Nam Mộc Xuyên nhìn chằm chằm vào hắn mà không lên tiếng,
Diệp Huyền mỉm cười: “Trước đó ta không giết ngươi là bởi ngươi là học trò, ta là viện trưởng. Ta thấy thân làm viện trưởng vẫn phải đặt giáo dục lên hàng đầu. Nhưng tiếc là ta đã cho ngươi hai cơ hội, song ngươi đều không biết trân trọng, đã thế còn nói những lời đó với ta. Ta biết nguyên nhân là bởi ban đầu ta không động thủ, nếu như ta động thủ ngay từ đầu, cho ngươi hiểu sự chênh lệch giữa ta và ngươi thì chắc chắn ngươi sẽ không dám ngỗ ngược như vậy nữa! Đúng chứ?”
Nam Mộc Xuyên không nói gì.
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta muốn Ngũ Duy vũ trụ có pháp luật, có trật tự, thế nên ta sẽ bao dung hơn với mọi người ở Ngũ Duy vũ trụ. Bởi lẽ ta thực sự muốn xây dựng một thế giới hoà bình. Thế nhưng hiện giờ xem ra, chỉ có pháp luật và nhân nghĩa thôi vẫn chưa đủ, nắm đấm mới là thứ khiến người ta tâm phục khẩu phục.”
Nam Mộc Xuyên nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi là hiệu trưởng, ngươi không thể giết ta! Bởi vì ta không phạm tội gì cả! Hơn nữa theo luật pháp của Ngũ Duy vũ trụ, tội ta không đáng chết! Nếu như ngươi giết ta, ngươi chính là kẻ phạm pháp! Đã thế còn là kẻ đã biết luật mà vẫn phạm luật!”
Diệp Huyền chớp chớp mắt: “Biết luật là do ai đặt ra không?”
Nam Mộc Xuyên sững sờ.
Diệp Huyền mỉm cười: “Pháp luật là do ta đặt ra!”
Dứt lời, hắn bèn búng ngón tay.
Vụt!
Cổ họng Nam Mộc Xuyên đứt lìa, máu tươi văng tung toé!
Mọi người: “…”
Giết rồi!
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Một vài người xung quanh âm thầm lắc đầu.
Cái tên Nam Mộc Xuyên này bị mất não hay gì?
Đứng trước mặt Diệp Huyền không phục thì thôi lại còn buông lời ngông cuồng, hắn ta tưởng Diệp Huyền là một người tốt tính thật chắc?
San bằng Ngũ Duy học viện?
Một câu nói ngu xuẩn biết bao!
Diệp Huyền lắc đầu, hắn quay đầu nhìn A Mục, mỉm cười nói: “Đi thôi!”
A Mục gật đầu.
Hai người bèn rời đi.
Trên đường đi, A Mục nói: “Là chúng ta chưa làm đến nơi đến chốn, sau khi trở về ta sẽ tăng cường quản lí các học viện, nhất là giáo dục về cách làm người ở học viện.”
Diệp Huyền lắc đầu: “Vấn đề ở ta thôi!”
A Mục nhìn hắn, Diệp Huyền khẽ mỉm cười: “Trông ta dễ nói chuyện quá mà nên hắn ta mới cho rằng ta dễ bị bắt nạt! Thế giới này chính là như vậy, một vài người tính tình tốt, sẽ có người cho rằng những người như vậy sẽ dễ bị bắt nạt. Thế nhưng tính tình tốt đâu có nghĩa là không biết tức giận.”
Nói đoạn, hắn lại lắc đầu: “Nhiều người chỉ thích ỷ mạnh hiếp yếu, thích bắt nạt những người thiện lương, thích bắt nạt những người thành thật. Bởi lẽ những người thiện lương và thành thật dễ bị ức hiếp. Còn có một số người thích mượn cớ đạo đức. Ngươi nhìn Nam Mộc Xuyên ban nãy đi, hắn nói ta là hiệu trưởng nên không thể giết hắn, giết hắn là sẽ phạm pháp…
Đúng là chọc ta tức đến phát cười luôn! Giống phụ mẫu của mấy đứa trẻ nghịch ngợm ấy, con của nàng ta phạm lỗi, nhưng nàng ta không dạy con mình mà lại đi dạy ngươi, chất vấn ngươi, nó mới chỉ là một đứa trẻ thôi mà! Sao ngươi lại so đo với một đứa trẻ chứ?”
A Mục lắc đầu cười: “Phép so sánh này của ngươi…”
Diệp Huyền mỉm cười: “Không được thích hợp cho lắm, nhưng ý của ta chắc ngươi cũng hiểu rồi đấy!”
A Mục gật đầu, hình như nàng nghĩ đến điều gì đó nên do dự một lát rồi nói: “Nhưng ngươi làm hiệu trưởng, chuyện này ngươi không nên đích thân xử lí, ta sợ có người sẽ lợi dụng…”
Diệp Huyền bỗng bật cười: “Ai dám?”
A Mục trầm mặc.
Tại Ngũ Duy vũ trụ đúng là không ai dám đâm dao sau lưng Diệp Huyền.
Diệp Huyền đột nhiên nói: “A Mục, ngươi thấy bọn họ tới tổng viện là để làm gì?”
A Mục nói: “Học tập!”
Diệp Huyền hỏi: “Còn gì nữa?”
A Mục trầm mặc.
Diệp Huyền mỉm cười: “Bọn họ không chỉ đến để học tập thôi đâu, bọn họ đến là để bảo vệ Ngũ Duy vũ trụ. Ngũ Duy vũ trụ là Ngũ Duy vũ trụ của Niệm tỷ sao? Là Ngũ Duy vũ trụ của Diệp Huyền ta hay sao?
Không, Ngũ Duy vũ trụ là của tất cả mọi người, ai ở Ngũ Duy vũ trụ đều có nghĩa vụ phải bảo vệ vũ trụ này của chúng ta. Học viện không phải một nơi an lạc, không phải nơi họ đến để hưởng phúc. Mà Diệp Huyền ta cũng sẽ không bỏ tiền để nuôi một đám đại gia tự cho mình là nhất.”
Nói đoạn, hắn lại nhìn A Mục: “Hãy nhớ một điều rằng chúng ta không làm từ thiện. Có vài người, ngươi giúp hắn ta một lần là hắn ta sẽ cảm kích không thôi. Nhưng cũng có vài người ngươi có giúp hắn ta mười lần thì hắn ta vẫn cho đó là điều đương nhiên. Mà nếu ngươi không giúp nữa thì thậm chí hắn ta còn coi ngươi là kẻ địch luôn.
Ta nói với ngươi những điều này là bởi ta nhận ra học viện của chúng ta thiếu một tôn chỉ nòng cốt. Mục đích vào học viện là để làm gì? Đúng là để học tập, nhưng ngoài học tập ra thì sao? Ta không yêu cầu bọn họ phải báo đáp ta, thế nhưng bọn họ bắt buộc phải báo đáp vũ trụ này, ngươi hiểu không?”
A Mục gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Diệp Huyền khẽ gật đầu: “Chuyện này ngươi nói với cả Bạch Đế Tử nữa, hắn ta sẽ xử lí.”