Chương 2675. Không đi không được
Chương 2675. Không đi không được
A Mục mỉm cười: “Bạch lão đầu bận lắm, chuyện này cứ để ta xử lí cho! Ta đưa ra một phương án rồi sẽ nộp cho ngươi, ngươi sẽ là người quyết định!”
Diệp Huyền gật đầu: “Được!”
A Mục khẽ mỉm cười: “Lần sau lại ăn mì nhé!”
Diệp Huyền bật cười ha ha: “Được!”
Hai người trò chuyện trong chốc lát, sau đó họ chia tay. Diệp Huyền không trở về Kiếm Điện mà tới Vô Biên Địa Hạ Thành.
Trong tiệm cầm đồ Thiên Đạo!
Lúc Diệp Huyền tới tiệm cầm đồ thì cửa tiệm cầm đồ mở toang. Bên trong, phía sau quầy là một nữ tử!
Chính là Tiểu Đạo!
Hình như Tiểu Đạo cảm nhận được điều gì đó mà bỗng ngẩng đầu. Khi trông thấy Diệp Huyền, nàng hơi sững sờ.
Diệp Huyền bước vào tiệm cầm đồ, hắn mỉm cười: “Bọn họ nói với ta rằng giờ ngươi luôn ở đây?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Huyền liếc nhìn xung quanh, hắn khẽ nói: “Lâu rồi không tới đây!”
Tiểu Đạo nhìn hắn: “Hiện giờ ngươi rất bận!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Có hơi bận!”
Tiểu Đạo khẽ nói: “Khi nào thì Niệm Niệm khôi phục trí nhớ?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta cũng không biết nữa.”
Tiểu Đạo trầm mặc.
Diệp Huyền đang định nói gì đó thì đúng lúc ấy, không gian trước mặt hắn đột nhiên rung chuyển, hắn không khỏi nhíu mày.
Tiểu Đạo hỏi: “Sao thế?”
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Không thấy Niệm Niệm đâu nữa!”
Không thấy đâu!
Tiểu Đạo sững sờ, nàng nói: “Biến mất rồi sao?”
Diệp Huyền gật đầu: “Ta về một chuyến xem sao!”
Nói đoạn, hắn bèn biến mất.
Trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo trầm mặc một hồi rồi cũng biến mất.
Kiếm Điện.
Diệp Huyền trở về Kiếm Điện, lúc này Bạch Đế Tử đã đợi ở đó hồi lâu.
Diệp Huyền trầm giọng nói: “Ngươi bảo Niệm Niệm biến mất ư?”
Bạch Đế Tử gật đầu: “Không lâu trước đó nàng ta còn đi dạo trong thành, ta cũng không để ý lắm, nhưng không lâu sau thì nàng ta biến mất!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Bạch Đế Tử trầm giọng nói: “Có phải nàng ấy khôi phục trí nhớ rồi không?”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta cũng không biết!”
Bạch Đế Tử trầm mặc.
Diệp Huyền khẽ bảo: “Phái người đi tìm chưa?”
Bạch Đế Tử gật đầu: “Nhưng mà không có chút tin tức nào cả, hơn nữa chúng ta cũng không biết nàng ta biến mất kiểu gì!”
Diệp Huyền trầm mặc một hồi rồi nói: “Không cần tìm nữa!”
Bạch Đế Tử nhìn hắn, Diệp Huyền mỉm cười: “Ta tin là nàng ấy sẽ trở lại!”
Nói đoạn, hắn bèn nhìn Bạch Đế Tử: “Chỉ cần Niệm tỷ không muốn xảy ra chuyện thì nàng ấy sẽ không gặp nguy hiểm đâu!”
Bạch Đế Tử khẽ mỉm cười: “Cũng phải!”
Nói đến đây, hắn ta lại nhìn Diệp Huyền: “Hôm nay là ngày học viện khai giảng, ngươi là viện trưởng thì cũng nên tới đó một chuyến.”
Diệp Huyền lắc đầu: “Ta không muốn đi cho lắm!”
Bạch Đế Tử nói: “Là do Nam Mộc Xuyên sao?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi cũng biết rồi à?”
Bạch Đế Tử nói: “Hắn ta là kiếm tu ưu tú nhất trong lớp trẻ của phương Nam, tính tình ngông cuồng một chút cũng là chuyện thường.”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ngươi thấy ta làm sai rồi sao?”
Bạch Đế Tử lắc đầu: “Không! Qua chuyện này ta nhận ra một vấn đề, đó chính là nhiều người ở Ngũ Duy vũ trụ kính trọng ngươi, song không hề sợ ngươi. Nếu như trước đó người xuất hiện là ta thì chắc chắn tên đó sẽ không dám nói mấy lời uy hiếp. Ngược lại hắn ta sẽ lập tức nhận sai xin tha!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Vấn đề ở chỗ nào?”
Bạch Đế Tử nhìn Diệp Huyền: “Nguyên nhân là ngươi quá trẻ! Người trẻ tuổi thường sẽ không chịu phục người trẻ tuổi! Học tử ở học viện đều biết ngươi lợi hại, thế nhưng không ai biết ngươi lợi hại đến mức nào! Thế nên rất nhiều người không hề sợ ngươi, đương nhiên họ sẽ dám khiêu chiến với ngươi. Dẫu sao thì đều là thiên chi kiều tử, mà những người này sẽ không chịu thần phục một người đồng trang lứa với mình!
Do vậy trong lễ khai giảng lần này, ngươi cần phải có mặt. Đồng thời, ta cũng hi vọng ngươi hãy nói với bọn họ rằng thế giới này còn có người ưu tú hơn bọn họ, để bọn họ biết thế nào gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Xem ra ta không đi không được rồi!”
Bạch Đế Tử gật đầu: “Ngươi là viện trưởng thì sao có thể không đi chứ! Hơn nữa cũng đến lúc thể hiện thực lực của ngươi rồi, để mấy tên kia biết viện trưởng ngươi có trình độ như thế nào!”
Diệp Huyền bật cười ha ha: “Thế thì đi thôi!”
Bạch Đế Tử gật đầu, hai người bèn rời đi.
Còn về Niệm Niệm, thực ra Diệp Huyền cũng không lo lắng lắm, bởi lẽ hắn biết Niệm tỷ đáng sợ đến mức nào.
Ngũ Duy học viện.
Hôm nay Đạo thành náo nhiệt vô cùng, bởi vì hôm nay là ngày các học viên từ chư thiên vạn giới đến Đạo thành nhập học.
Đây cũng chính là lần đầu tiên tổng viện Đạo thành nhận học viên!
Lần này, những người tới có thể nói là yêu nghiệt trong các yêu nghiệt, thiên tài trong các thiên tài.
Tất cả các yêu nghiệt và thiên tài của Ngũ Duy vũ trụ đều đổ dồn về nói này, trong đó bao gồm cả thiên tài đến từ các thế lực lâu đời như hai huynh đệ Nam Việt Tu và Nam Việt Kỳ của Nam Việt gia tộc. Không chỉ Nam Việt gia tộc mà còn có cả thiên tài của Cổ tộc và Huyền thành tới nhập học.
Ngũ Duy học viện.
Ngũ Duy học viện được xây rất hoành tráng, có hơn sáu mươi toà học điện. Ngoài ra học viện còn có trận pháp do Huyền Cơ Môn bố trí, các loại trận pháp đều có, tổng cộng phải lên đến hơn một trăm trận pháp.
Còn về đạo sư thì cũng vô cùng hùng hậu. A La và An Lan Tú, ngoài ra còn có mấy người Lý Thiện Thuỷ của Bà Sa Tông đều là đạo sư của học viện, họ cũng là cường giả đẳng cấp của Ngũ Duy vũ trụ.
Trước cổng học viện có hai bức tượng lớn.
Một cái là khắc Niệm Niệm, một cái là khắc Diệp Huyền.