Chương 2678. Bởi vì ta sợ chết
Chương 2678. Bởi vì ta sợ chết
Nơi duy nhất Bạch Đế Tử không thể nhúng tay vào là Linh Cung!
Cũng may mà các linh ở Linh Cung đều lương thiện, chúng sẽ không phá hoại, bằng không Bạch Đế Tử phải đau đầu lắm.
Ngoài ra, linh mạch và long mạch của Ngũ Duy vũ trụ cũng cực kì nhiều, bởi lẽ các thế lực lớn của Bà Sa Thế Giới tới Ngũ Duy vũ trụ còn mang theo cả linh mạch và long mạch của tông môn mình tới!
Hiện giờ nồng độ linh khí tại Ngũ Duy vũ trụ không hề thua kém so với các thế lực lâu đời!
Có thể nói, Ngũ Duy vũ trụ thực sự đã có thay đổi long trời lở đất!
Bên trong điện, Diệp Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất, trước mặt hắn là Trấn Hồn Kiếm!
Trấn Hồn Kiếm đã hấp thụ hết sạch những linh hồn lớn mạnh kia, đồng thời tiêu hoá chúng.
Hiện giờ Trấn Hồn Kiếm đã đạt đến Thần cảnh thực sự!
Một thanh kiếm Thần cảnh!
Có thể nói, hiện giờ Trấn Hồn Kiếm của hắn có tính khắc chế cực kì kinh khủng đối với linh hồn.
Thế nhưng tới nay Diệp Huyền vẫn thấy thắc mắc, rằng nữ nhân cho hắn hấp thụ những linh hồn kia… rốt cuộc đối phương có lai lịch như thế nào? Nếu như nàng là dì của hắn thật thì sẽ không lừa hắn đâu nhỉ? Nếu như không phải thì rốt cuộc nàng là ai? Tại sao nàng lại biết nhiều chuyện về hắn như vậy?
Nữ nhân này xoay hắn mòng mòng luôn.
Đúng lúc ấy, không gian trước mặt Diệp Huyền bỗng nhiên rung chuyển!
Hắn nhíu mày, tay phải siết chặt Trấn Hồn Kiếm. Đúng lúc ấy, không gian trước mặt Diệp Huyền bỗng nhiên nứt ra. Ngay sau đó, một hư ảnh màu trắng bay ra từ không gian.
Tay phải Diệp Huyền siết chặt lấy Trấn Hồn Kiếm: “Các hạ là ai?”
Hư ảnh màu trắng kia dần dần trở nên rõ nét. Không lâu sau, trước mặt Diệp Huyền xuất hiện một người thần bí mặc trường bào màu trắng. Người thần bí này vẫn hơi hư ảo, rất rõ ràng đây không phải bản thể của hắn ta!
Diệp Huyền đang định lên tiếng thì người thần bí kia bỗng đáp xuống Trấn Hồn Kiếm trong tay Diệp Huyền. Một lát sau, hắn ta đột nhiên nhìn Diệp Huyền, gằn giọng hỏi: “Ngươi chính là cái tên Diệp Huyền kia!”
Diệp Huyền chau mày: “Ta là Diệp Huyền, ngươi là?”
Giọng nói của người thần bí lại càng dữ tợn hơn: “Diệp Huyền, chúng ta sẽ khiến ngươi phải trả một cái giá bi thảm!”
Nói đoạn, cơ thể hắn ta càng lúc càng trở nên hư ảo.
Diệp Huyền sững sờ, sau đó nói: “Mẹ kiếp, nói cho rõ ràng đi chứ! Cái quái quỷ gì vậy?”
Tuy nhiên, người thần bí kia đã biến mất.
Diệp Huyền: “…”
Rốt cuộc người thần bí ban nãy là ai?
Diệp Huyền nghĩ đi nghĩ lại mà không ra.
Hình như nhớ đến điều gì đó, hắn đứng dậy rời đi. Một lúc sau, hắn đã tới Đạo Môn.
Tìm tam cô nương!
Đạo Môn.
Diệp Huyền vừa mới tới Đạo Môn thì một lão giả đã xuất hiện trước mặt hắn. Lão giả nhìn Diệp Huyền, chắp tay nói: “Diệp công tử!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Ta tìm tam cô nương, nhờ ngươi đi thông báo một chút!”
Lão giả cười khổ: “Diệp công tử tới không đúng lúc rồi, tam cô nương vừa mới rời đi!”
Diệp Huyền nhíu mày: “Rời đi?”
Lão giả gật đầu.
Diệp Huyền hỏi: “Nàng ta đi đâu?”
Lão giả lắc đầu: “Nàng ta không nói!”
Diệp Huyền trầm mặc.
Lão giả nói: “Diệp công tử có muốn vào trong ngồi không?”
Diệp Huyền mỉm cười: “Cảm ơn! Không cần đâu, ta còn có việc phải xử lí, cáo từ!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người rời đi.
Lão giả đứng tại chỗ trầm mặc, một lát sau hắn ta cũng rời đi rồi đến trước một toà đại điện, bên trong đại điện có một nữ tử.
Là tam cô nương!
Lão giả khẽ hành lễ: “Tam chủ, Diệp công tử đã rời đi!”
Tam cô nương khé gật đầu: “Ta biết rồi!”
Lão giả có hơi không hiểu: “Tam chủ, tại sao ngươi không gặp Diệp công tử?”
Tam cô nương có hơi bất lực: “Bởi vì ta sợ chết!”
Lão giả: “…”
Tam cô nương đứng dậy bước tởi cửa đại điện, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Vị Diệp công tử này e là một mớ phiền phức lớn đấy!”
Diệp Huyền rời khỏi Đạo Môn xong, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng vô cùng.
Trực giác nói cho hắn biết, tam cô nương không muốn gặp hắn!
Tại sao đối phương lại không muốn gặp hắn?
Rất đơn giản!
Kẻ địch của hắn khiến tam cô nương phải kiêng kị, cực kì kiêng kị!
Kẻ địch đó là ai đây?
Liệu có phải là người di kia không?
Một lát sau, Diệp Huyền quay người rời đi.
Hăn tới Huyền thành.
Trong một toà đại điện nào đó, Lan Nhược lắc đầu: “Không nhìn thấy nên cũng không biết đối phương là thế lực như thế nào!”
Diệp Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi đứng dậy, mỉm cười nói: “Lan Nhược cô nương, ta xin được cáo từ!”
Lan Nhược nhìn hắn: “Diệp công tử, bảo trọng!”
Diệp Huyền gật đầu: “Ngươi cũng vậy!”
Nói đoạn, hắn bèn quay người, hoá thành một đường kiếm quang rồi biến mất nơi cuối chân trời.
Bên trong điện, Lan Nhược nhìn bầu trời, trầm mặc không lên tiếng.
Mặc dù hiện giờ Diệp Huyền không có kẻ địch là Đạo Môn nữa, song nàng nhận ra hình như tình cảnh của hắn càng nguy hiểm hơn!
Hình như trong bóng tối có một cánh tay vô hình đang nhắm vào hắn!
Còn về đó là ai thì nàng cũng không biết, song nàng biết đây chắc chắn không phải một người bình thường!
Một lát sau, Lan Nhược thở dài một hơi, đoạn quay người rời đi.
Sau khi rời khỏi Huyền thành, Diệp Huyền tới một tinh không, hắn chầm chậm nhắm hai mắt lại.
Hắn có thể chắc chắn rằng mình có một kẻ địch đang ẩn nấp, hơn nữa kẻ địch này còn cực kì mạnh!
Thánh Địa!
Hắn đột nhiên mở mắt ra, khoảnh khắc ấy hắn nhớ đến Thánh Địa!
Hiện giờ Đạo Môn đã không còn là kẻ thù của hắn nữa, vậy thì chỉ còn lại một nơi thôi, đó chính là Thánh Địa, thế lực thần bí mà cả Huyền thành cũng không nắm bắt được!
Nghĩ đến đây, Diệp Huyền bỗng hoá thành một đường kiếm quang rồi biến mất.