Nhất Kiến Chung Tình

Chương 19

Sáng hôm sau, Tiêu Thần Phong bẩm báo chuyện đêm qua với Tiêu lão gia, Tiêu lão gia lập tức phái người canh giữ trong viện tử của Tiêu Vũ Lạc cả đêm, vài ngày sau Tiêu Vũ Lạc thật sự chịu không nổi, tâm tình trở nên buồn bực, vì thế chuẩn bị dạo phố giải sầu.

Tiêu Vũ Lạc lén lút rời khỏi nhà, nhàn nhã đi dạo trên đường lớn, trong lòng thầm so sánh đường phố ở kinh thành với Giang Nam, hoàn toàn không chú ý tới nguy hiểm bên người. Đột nhiên một con ngựa bị kinh động, chạy thẳng tới hướng Tiêu Vũ Lạc, mọi người kinh hô, Tiêu Vũ Lạc nhất thời phản ứng không kịp, trơ mắt nhìn vó ngựa sắp dẫm lên người. Ngay lúc chỉ mành treo chuông, một người phi thân ra, cứu Tiêu Vũ Lạc thoát khỏi vó ngựa, đồng thời một người khác ở bên cạnh nhảy lên chế ngự con ngựa đang hoảng sợ. Tiêu Vũ Lạc vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác nhìn người đang ôm hắn, một lúc sau mới giật mình la lên: “A, Nhan Tuấn!”

“Vũ Lạc, ngươi khỏe không? “Nhan Tuấn lo lắng nhìn Tiêu Vũ Lạc, y không nghĩ tới sẽ gặp lại Tiêu Vũ Lạc dưới loại tình huống này, ban nãy tim mình thiếu chút nữa muốn ngừng đập.

“Ha hả, ta không sao, không sao. Tuấn, sao ngươi lại tới kinh thành?”

“Ta có chút việc nên tới kinh thành, đang muốn tìm cơ hội đến nhà ngươi tìm ngươi, không ngờ gặp được ngươi lại kinh tâm động phách như vậy, ngươi a, thật sự làm ta sợ muốn chết.” (kinh tâm động phách : hoảng hốt sợ hãi, gần giống hồn lìa khỏi xác)

“Ta cũng bị hù chết, sao con ngựa kia đột nhiên chạy về phía ta?” Tiêu Vũ Lạc có chút sợ hãi khi nghĩ tới .

Nhan Tuấn vung tay lên, người vừa rồi chế ngự con ngựa đã đi tới. “Thế nào, con ngựa kia xảy ra chuyện gì?”

“Chủ tử, thuộc hạ vừa rồi đã hỏi qua chủ nhân con ngựa kia, ngựa vốn đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn, không biết tại sao đột nhiên bị ***g lên. Nhưng theo thuộc hạ kiểm tra, ngựa bị người ta dùng ám khí đâm vào mông mới có thể ***g lên, xem ra có người cố ý làm như vậy, chỉ sợ mục tiêu chính là vị công tử này.” Người nọ nói xong chỉ vào Tiêu Vũ Lạc đứng bên cạnh Nhan Tuấn.

“Vậy sao? Ảnh Thương, chuyện này giao cho ngươi hảo hảo điều tra kỹ càng đi.”

“Vâng, thuộc hạ hiểu rõ.”

Tiêu Vũ Lạc tò mò nhìn nam nhân kêu Ảnh Thương kia, không biết gã là ai, lại cung kính với Tuấn như vậy, hơn nữa Tuấn hiện tại nhìn rất khí phách a, là bộ dáng hắn trước đây chưa thấy qua. “Tuấn, hắn là ai vậy?”

“Nga, hắn là thủ hạ của ta, kêu Ảnh Thương.”

“Ảnh Thương, nhĩ hảo, ta là Tiêu Vũ Lạc.” Tiêu Vũ Lạc rất lễ phép chào hỏi Ảnh Thương.

Tiêu Vũ Lạc tươi cười sáng lạn, Ảnh Thương kinh ngạc nhìn hắn, một cảm giác ấm áp từ đáy lòng dâng lên, tỏa ra toàn thân, thoải mái giống như đang đắm chìm trong ánh mặt trời, gã nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, ngây ngẩn nói: “Nhĩ hảo.” (zoe : bé Lạc là hồ ly câu dẫn người a~~~)

“Tuấn, ngươi đang ở đâu? Hay là ngươi tới nhà ta ở đi?”

“Nga, không cần đâu, ta cũng có sản nghiệp và phủ đệ ở kinh thành, Quỳnh Thủy lâu chính là tửu lâu ta mở ra, Yêu Nguyệt các ở Tây thành là biệt viện của ta, ngươi có thể tới đó tìm ta.”

“A, Tuấn, ngươi không chỉ kinh doanh phong nguyệt, còn kinh doanh cả tửu lâu a?!” (phong nguyệt : kĩ viện)

“Chốn phong nguyệt vốn do nương ta kinh doanh, ta chỉ tiếp nhận mà thôi.”

“Nga, nếu ngươi đã đến kinh thành, vào nhà ta ngồi chơi đi.”

“Được thôi.”

Tiêu Vũ Lạc mang Nhan Tuấn về nhà, Tiêu lão gia đang ở trong đại sảnh đi qua đi lại, vừa thoáng thấy Tiêu Vũ Lạc trở về, vội vàng ra đón: “Lạc Nhi a, ngươi đi đâu, làm cha lo quá.”

“Con chỉ muốn đi dạo phố thôi, cha, đây là Nhan Tuấn con đã nói với cha, y đến kinh thành xử lý chút chuyện, lúc ta du ngoạn trên đường trùng hợp gặp được y.”

“Thất lễ thất lễ, Nhan công tử, mời ngồi. Người đâu, dâng trà.” Tiêu lão gia thỉnh Nhan Tuấn ngồi xuống xong, lại nói với Tiêu Vũ Lạc: “Lạc Nhi, cha phải xuất môn một chuyến, hảo hảo chiêu đãi Nhan công tử.”

“Con biết, thưa cha.” Tiêu Vũ Lạc nhìn Tiêu lão gia rời đi rồi, xoay người ngồi xuống bên cạnh Nhan Tuấn, nói: “Tuấn, ngươi tính ở lại kinh thành bao lâu a?”

“Ta không biết nữa, phải xem sự tình xử lý thế nào đã. Vũ Lạc, gần đây ngươi khỏe không ?”

“Ân, rất tốt, Tuấn ~~~” Tiêu Vũ Lạc không biết có nên nói cho Nhan Tuấn biết chuyện hắn sắp gả cho Thái tử hay không, hắn sợ Nhan Tuấn sẽ sinh khí rồi thương tâm.

Nhan Tuấn cũng nhìn ra bộ dáng ấp a ấp úng của Tiêu Vũ Lạc, hình như có chuyện xảy ra, vì thế nói: “Vũ Lạc, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?”

“Tuấn, thực xin lỗi, ta, mười lăm tháng này ta sẽ gả cho Thái tử.”

“A? Gả cho Thái tử? Sao lại như thế?” Nhan Tuấn cảm thấy rất kỳ quái, khi nào thì Tiêu Vũ Lạc lại có quan hệ với Thái tử, hay là ~~~

” Thái tử chính là Tề Phi Ly, tên hỗn đản đó dùng tên giả gạt ta, kỳ thật y là Thái tử, kêu Lê Phi Kì, y đã sớm biết ta là ai, chẳng trách lúc trước y nói ta trốn không thoát lòng bàn tay y. Tuấn, ngươi sinh khí sao ?” Tiêu Vũ Lạc thấy Nhan Tuấn nãy giờ không nói gì, nghĩ rằng y sinh khí, khổ sở cúi đầu, thầm nghĩ bây giờ Tuấn khẳng định tuyệt vọng với hắn, nhưng không biết vì sao, hắn đau lòng tột đỉnh, chẳng lẽ bản thân thật sự thích Tuấn, giống như Tuấn thích mình? Hẳn là vậy rồi ~~~

“Thì ra là thế, Vũ Lạc, ta không sinh khí. Ha hả, như thế càng thú vị, nhưng ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi, cho dù là Thái tử thì thế nào, lúc trước đã nói rõ, cạnh tranh công bằng!” Nhan Tuấn nghĩ quả nhiên Tề Phi Ly chính là Thái tử, nhưng y sẽ không nhượng bộ, vì Vũ Lạc, làm việc gì cũng đáng giá hết.

Tiêu Vũ Lạc vừa nghe Nhan Tuấn sẽ không buông tha hắn, vừa cảm động lại vui vẻ, nhất thời nước mắt ngập đầy, ngẩng đầu nghẹn ngào nói: “Thật sao? Tuấn, ta nghĩ, nghĩ rằng ngươi không cần ta nữa. Ta phát hiện hình như ta thích ngươi.” Tiêu Vũ Lạc nói xong, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.

Nhan Tuấn nghe xong rất kinh ngạc, sau đó lại vô cùng cảm động, làm sao y cũng không ngờ được Tiêu Vũ Lạc sẽ nhanh đáp lại tình cảm của y như vậy, vẫn tưởng rằng phải đợi rất lâu mới có được tình yêu của Tiêu Vũ Lạc, hiện tại đột nhiên nghe thổ lộ của Tiêu Vũ Lạc làm y kích động không ngừng, lại thấy mỹ mâu ngập lệ cùng hai má đỏ lên vì thẹn thùng của hắn, nhất thời cảm thấy Tiêu Vũ Lạc quá sức đáng yêu, tâm vừa động, liền ôm chặt Tiêu Vũ Lạc, nâng cằm hắn lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng kia. (mỹ mâu : nghĩa đen là con ngươi xinh đẹp)

Bình Luận (0)
Comment