Nhất Kiến Chung Tình

Chương 20

Ngay lúc hai người hôn đến khí thế ngất trời, quản gia dẫn Lê Phi Kì đi tới đại sảnh, cho nên thật không may, cảnh hai người hôn nhau nồng nhiệt bị Lê Phi Kì thấy được, khiến y tức giận đến mức bốc khói, rống lên: “Hai người đang làm gì?” Lê Phi Kì thật không khống chế được, mệt y hôm nay đặc biệt tranh thủ từ Hoàng cung chạy ra, muốn nhìn một chút Lạc Nhi nhiều ngày không gặp, không nghĩ tới lại được chứng kiến một màn hôn môi vô cùng nồng nhiệt, uổng công mình đối với hắn một tấm chân tình, hắn lại phản bội mình như vậy, thật sự tức chết y.

“Thái tử? Sao ngươi lại đến đây?” Nhan Tuấn và Tiêu Vũ Lạc cũng không ngờ Lê Phi Kì sẽ đến vào lúc này, đều bị hù dọa, Tiêu Vũ Lạc rất sợ hãi, vội vàng rời khỏi ***g ngực Nhan Tuấn, hắn chột dạ khủng khiếp, chung quy vẫn cảm thấy có lỗi với Lê Phi Kì.

“Hừ, có phải ta đã quấy rầy chuyện tốt của các ngươi không a?” Ánh mắt sáng ngời của Lê Phi Kì gắt gao khóa trên người Tiêu Vũ Lạc, làm cho hắn không thể trốn tránh.

“Thái tử, ngươi, ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta, chúng ta không có gì đâu.” Tiêu Vũ Lạc lắp bắp giải thích, nhưng mà chính hắn cũng không rõ vì sao lại giải thích với Lê Phi Kì, hắn chỉ biết hắn không muốn khiến cho Lê Phi Kì sinh khí.

Nhan Tuấn hơi nhíu mi khi nhìn thấy bộ dáng Tiêu Vũ Lạc cố gắng muốn giải thích, y cảm giác được biến hóa ở Tiêu Vũ Lạc, biến hóa trong thái độ đối với Lê Phi Kì, nhưng y không muốn thừa nhận, y lại càng không nguyện nghĩ tới lý do Tiêu Vũ Lạc lại biến hóa, y sợ bản thân không chịu nổi điều đó.

“Vũ Lạc, không cần giải thích nữa, để ta nói với hắn được rồi. Tề Phi Ly, nga, không đúng, phải là Lê Phi Kì, hay ta phải xưng là Thái tử điện hạ, ta cùng Vũ Lạc là lưỡng tình tương duyệt, lúc trước chúng ta đã nói ai có được tâm Vũ Lạc chính là người thắng, vậy hiện tại ngươi nên nhận thua rồi rút lui đi?” (lưỡng tình tương duyệt : hai bên cũng có tình cảm với nhau)

“Hừ, thật không? Lưỡng tình tương duyệt? Thật nực cười! Lạc Nhi, ngươi thật sự phản bội ta triệt để a! Tốt, ta thành toàn cho các ngươi!” Lê Phi Kì nói xong, xoay người phất tay áo rời đi.

Tiêu Vũ Lạc nhìn thấy Lê Phi Kì rời đi, giống như muốn rời khỏi sinh mệnh hắn, một trận hoảng hốt nảy lên trong lòng, hắn rơi lệ nhào tới, bắt lấy y phục của Lê Phi Kì, khóc không thành tiếng ,nói: “Thái tử, Phi Kì, ngươi đừng đi, ta sẽ gả cho ngươi, ngươi đừng đi, được không?”

Lê Phi Kì không ngờ tới Tiêu Vũ Lạc sẽ khóc cầu y đừng đi như vậy, không phải hắn đã lưỡng tình tương duyệt cùng Nhan Tuấn sao? Hiện tại vì sao lại muốn lôi kéo mình? Chẳng lẽ Lạc Nhi cũng không phải vô tình với mình? Hay là~~~ Lê Phi Kì xoay người lại, vươn tay gạt đi nước mắt trên mặt Tiêu Vũ Lạc, đau lòng nói: “Lạc Nhi, không phải ngươi thích Nhan Tuấn sao? Bây giờ ngươi lại vì điều gì lôi kéo ta, không cho ta rời đi? Nếu ngươi lo lắng ta sẽ trả thù nhà ngươi, ngươi có thể yên tâm, Lê Phi Kì ta không phải là người như thế.”

Tiêu Vũ Lạc nghe xong khóc càng nhiều, liều mạng lắc đầu: “Không phải, không phải, ta nguyện ý gả cho ngươi.”

“Thật sao? Vậy hắn thì sao?” Lê Phi Kì nói xong nhìn về phía Nhan Tuấn, biểu tình hiện tại của Nhan Tuấn cũng không tốt hơn Lê Phi Kì bao nhiêu, chuyện y không muốn nghĩ đến nhất rốt cục đã xảy ra, Vũ Lạc cũng yêu Lê Phi Kì.

“Ta, ta không biết.” Tiêu Vũ Lạc nhìn Nhan Tuấn, không biết phải làm gì bây giờ, hắn thích Nhan Tuấn, nhưng hắn cũng không nỡ để Lê Phi Kì sinh khí thương tâm, hắn không muốn tổn thương người nào trong bọn họ, hắn phải làm sao bây giờ?

“Vậy sao? Lạc Nhi không biết a. Được rồi, Nhan Tuấn, chúng ta tỷ thí một trận, ai thắng, Lạc Nhi là của người đó, thế nào?”

Tiêu Vũ Lạc muốn ngăn cản, cái này là sao, xem ta làm phần thưởng ư? Nhưng không kịp nữa rồi, Nhan Tuấn rút ra một thanh nhuyễn kiếm, đáp trả: “Phương pháp này không tồi, Vũ Lạc, ngươi lùi lại.”

Lê Phi Kì lấy ra một thanh kim kiếm, đứng đối diện Nhan Tuấn, hai người đồng thời xuất chiêu, sau mấy hiệp, thực lực hai người ngang nhau, chỉ thấy Lê Phi Kì đâm một kiếm vào cổ họng Nhan Tuấn, Nhan Tuấn nghiêng người tránh được, nhuyễn kiếm quấn lên kim kiếm, tay trái xuất chưởng, Lê Phi Kì cũng lấy chưởng đánh trả, hai người đồng thời văng ra hai bên, lúc này, Lê Phi Kì lại đâm một kiếm về phía Nhan Tuấn, Nhan Tuấn tránh không kịp, mũi kiếm xẹt qua thắt lưng, y phục nháy mắt bị rạch một đường, đồng thời tiếng một vật rơi xuống đất, hai người liền dừng lại.

Tiêu Vũ Lạc nhìn thấy y phục Nhan Tuấn bị rách, thiếu chút nữa ngất đi, nhưng vẫn ráng chống đỡ, chạy tới cẩn thận kiểm tra Nhan Tuấn có bị thương hay không, sau khi xác định Nhan Tuấn vẫn khỏe mạnh mới yên lòng, lại xoay người nhìn Lê Phi Kì, Lê Phi Kì cười cầm tay hắn, hướng hắn lắc đầu không sao, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vật trên mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment