Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 120



Lữ Hoá Hư rất mạnh, không nói tu vi hắn đã là Phân Chi Cảnh viên mãn, ngay cả thân thể y cũng đã luyện không sai.

Càng khiến người ta khiếp sợ chính là, bảo vật của y quá nhiều, hiển nhiên ba người họ đã đánh giết không ít tu sĩ.
Càng là như thế, Thiên Vân càng là tức giận.

Đám người ma môn bản sự thế nào, Thiên Vân là người rõ nhất, nếu bởi vì ba người này nổi lòng tham, đánh giết tu sĩ Đại Việt, dẫn tới thực lực giảm lớn, chỉ sợ kết cục sẽ rất bi thảm.
Hắn không có nói thêm cái gì, lập tức vung tay chém ra một đao, đao mang tung hoành, thế không thể cản.

Lúc này động thủ, Thiên Vân đã không còn giữ lại, có bao nhiêu thủ đoạn lập tức ra hết.

Trong chiến đấu sinh tử, cái gọi thăm dò đối phương, căn bản là mơ mộng.
Chỉ thấy một dải đao mang màu lam, ầm ầm lao đi, thẳng hướng Lữ Hoá Hư mà chém.
Lữ Hoá Hư cũng không chậm, gầm lên một tiếng, hoả diễm ngưng tụ, một thanh hoả đao lập tức xuất hiện.


Hoả đao lập tức bắn ra, thẳng hướng đao mang mà đi.
Oành!
Chỉ nghe một tiếng nổ vang trời, mặt đất dưới chân cũng rung lên từng hồi.
"Phần Thiên Chưởng"
Lữ Hoá Hư tốc độ làm phép quá nhanh, chớp mắt đã làm xong thủ ấn.

Chỉ thấy một bàn tay to trống rỗng xuất hiện, hoả diễm hừng hực cháy, tựa như muốn đốt cả khoảng rừng rậm.
Đầm lầy xung quanh bắt đầu bốc lên khói trắng, hơi nước lượn lờ, mùi hôi nồng nặc.
Thiên Vân hiện tại chỉ có thể đánh ở khoảng cách xa, thấy chưởng ảnh ngưng tự, hắn lập tức vung đao.

Đao mang đen kịt che kín thân ảnh hắn vào bên trong.
— QUẢNG CÁO —
"Ngưng Vân"
Thiên Vân xuất ra năm đao đầu tiên trong Dạ Vũ Đao pháp, lập tức chặn lại bàn tay to.
Lại vỗ vào túi trữ vật bên hông, xuất ra bảy tám lá Băng Nhận phù.

Linh lực vừa rót vào, phù lục lập tức biến thành Băng Nhận, thẳng hướng Lữ Hoá Hư mà đi.
Lữ Hoá Hư căn bản không sợ, hoả diễm trên thân càng cháy càng to, xung quanh hắn không khí vặn vẹo, bị đốt cho biến dạng.
Phốc phốc phốc...
Băng nhận căn bản không tạo nổi một chút thương tổn, vừa tiến đến liền trực tiếp tan rã, bốc hơi.
Có điều Thiên Vân đã sớm có sở liệu, căn bản cũng không trông chờ mấy lá băng nhận phù có thể gây thương tổn được Lữ Hoá Hư.
"Lôi động"
Chỉ thấy thân ảnh Thiên Vân từ lúc nào đã áp sát mục tiêu, Tịch Diệt đao toả ra loá mắt đao quang.

Chỉ nghe một tiếng ầm ầm tựa như sấm nổ, năm đao tiếp theo chém ra.
Lữ Hoá Hư mắt đã mù, căn bản không sợ luồng sáng từ đao quang, có điều tiếng nổ lớn khiến tai y đau nhói, sắc mặt biến đổi, vội vàng vận khởi pháp lực che kín hai tai.

Nhẫn trữ vật đeo trên tay y loé sáng, một cây bút lông lập tức bay ra.

— QUẢNG CÁO —
Cây bút lông vừa bay ra, Thiên Vân cả người có chút trì trệ, nhìn xuống dưới chân, không biết lúc nào đã bị dính một ít mực nước, thân thể nặng như đeo chì, muốn di chuyển cũng khó khăn.
Lữ Hoá Hư thuận tay cầm bút, linh lưc rót vào, chỉ thấy 32 đạo phù văn rực sáng, hắn tùy ý vạch vài cái vào không trung.

Một đạo phù văn trống rỗng sinh ra, nhìn kĩ, thì ra là một chữ cấm.
"Phù sư"
Thiên Vân bật thốt, có chút không thể tin được.

Hắn cho rằng Lữ Hoá Hư thủ đoạn đã đủ nhiều, không ngờ vẫn còn đánh giá y quá thấp.

Người có thể tùy ý hoạ phù vào không khí, căn bản không có chục năm nghiên cứu, Thiên Vân căn bản không tin.

Mà Lữ Hoá Hư trẻ tuổi như vậy đã có thành tựu bực này, nói hắn là yêu nghiệt vẫn còn quá xem thường hắn một chút.
Thiên Vân chỉ thấy cả người khó chịu, đề không nổi một phần linh lực, hiển nhiên đã bị chữ cấm kia khoá chặt.

Có điều Thiên Vân cũng là trận pháp sư, đối với họa phù nhất mạch tuy giải không sâu, thế nhưng muốn phá cấm này, vẫn không quá khó.

Trong đầu niệm động Thiên Diễn Thuật, tính toán cách phá cấm.
Lữ Hoá Hư cười nhạt, phù bút sáng bừng, thân ảnh nhanh như chớp, thẳng cán trán Thiên Vân mà đâm tới.
Thiên Vân sắc mặt biến đổi, đồng tử co rụt, có điều phản kháng không được.
Phù bút cách cái trán ngày càng gần, Lữ Hoá Hư tâm tình hơi buông lỏng, theo hắn thấy Thiên Vân là sống không được.
Phù bút cách cái trán chưa đầy một tấc, đúng lúc này dị biến phát sinh.

Chỉ thấy tay trái Thiên Vân bất ngờ vung đao, đao mang như cầu vồng, thẳng hướng cái cổ Lữ Hoá Hư mà chém.
Lữ Hoá Hư kinh hãi, lại không dám đồng quy vu tận, lập tức dậm chân, thân ảnh cấp tốc lui lại.

Mau chóng kéo ra khoảng cách.
— QUẢNG CÁO —
Có điều Thiên Vân nào để y được như ý, Dạ Vũ đao pháp lập tức triển khai, thân ảnh nhanh như chớp xông tới, 20 đường đao nhanh như chớp chém ra, chỉ thấy một vùng trời bỗng dưng đen kịt, gió thổi ào ào, tiếng sấm vang vọng, đao mang chẳng khác gì cơn mưa ầm ầm trút xuống, căn bản vô pháp thoát thân.

Lữ Hoá Hư sắc mặt lúc xanh lúc trắng, linh lực điên cuồng trút vào nội giáp mặc trên người, chỉ thấy 35 đạo phù văn bừng sáng, hoả diễm ngợp trời mà lên.

Còn chưa hết, Lữ Hoá Hư tiếp tục tế ra một miếng ngọc bội, ngọc bội vừa ra lập tức bay lên đỉnh đầu, tạo thành một màn sáng màu vàng đất.

Nhìn kĩ mới thấy, ngọc bội này vậy mà có tới 35 đạo phù văn.

Thiên Vân chỉ cảm thấy nội tâm biệt khuất, cho dù Dạ Vũ Đao pháp mạnh mẽ, cũng chẳng thể phá hủy hết phòng ngự của đối phương.
Màn sáng màu vàng đất bị đâm thủng lỗ chỗ, có điều rất nhanh đã thành công chữa trị, đao khí xâm nhập, lại bị hoả diễm thôn phệ, căn bản không làm gì được đối phương.
Có điều Lữ Hoá Hư cũng không thể phản kích, linh lực trong cơ thể y đang điên cuồng trút vào hai món thượng phẩm linh khí, căn bản không có dư lực phản công.
Biết không thể đứng đó làm bao cát, Lữ Hoá Hư gầm lên, sắc mặt lộ vẻ ngoan lệ, hắn cắn chót lưỡi, phun ra một giọt tiên huyết.

Tiên huyết bị hoả diễm nuốt trọn, ngay lập tức bùng cháy, Dạ Vũ Đao pháp bị cản lại, không thể tiếp tục hình thành liên chiêu.
"Phần Thiên Đao"
Nắm lấy sơ hở, Lữ Hoá Hư lập tức thi triển Phần Thiên Đao.

Chỉ thấy lửa trên người y tụ lại, lập tức một thanh hoả diễm đại đao trống rỗng sinh ra.

Lữ Hoá Hư hai tay cầm đao, gầm lên một tiếng, thẳng hướng Thiên Vân chém xuống.
Thiên Vân lần đầu tiên gặp đối thủ khó chơi như vậy, ngay cả đám người khí vận chi tử cũng phải kém Lữ Hoá Hư vài phần.
Phần Thiên Đao tốc độ quá nhanh, Thiên Vân biết trốn không được, chỉ có thể cắn răng vung đao.

Hai đầu cánh tay long văn hiện lên, 28 đạo phù văn trên thân Tịch Diệt đao sáng bừng, đỉnh phong một kích, ầm ầm mà ra.


Bình Luận (0)
Comment