Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 121



Oành!
Hai loại đao quang điên cuồng va chạm, Thiên Vân thân thể bay ngược, máu tươi phun xối xả, máu vừa phun đã bị hỏa diễm đốt cháy, căn bản không rơi xuống nổi mặt đất.

Hai tay Thiên Vân run run, kịch liệt thở dốc, cố gắng ngăn chặn khí huyết nhộn nhạo.
Nhìn về phía trước.

Chỉ thấy Lữ Hóa Hư cũng chịu phản trấn không nhỏ, thân thể y đụng ngã mấy gốc cây, hơi thở nặng nhọc, đang gắng sức bò lên.

Y thương không nặng, dù sao y cũng không giống Thiên Vân sở trường cận chiến, có điều linh lực của y đã rất ít, chỉ sợ chống không được lâu nữa.
Thiên Vân xuất ra một ít chữa thương đan dược, công pháp vận chuyển, mau chóng khôi phục thân thể.

Sức khôi phục của Thiên Vân căn bản không thể tưởng tượng, rất nhanh đã đứng dậy, Tịch Diệt đao lần nữa thắp sáng phù văn, muốn thừa dịp Lữ Hóa Hư suy yếu lấy mạng y.
Có điều Lữ Hóa Hư thế mà không sợ.

Hắn nhìn chằm chằm Thiên Vân, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Chỉ thấy nhẫn trữ vật của y lóe sáng, một viên đan dược đỏ như máu rơi vào tay.

Thiên Vân ngưng thần nhìn tới, chỉ thấy huyết khí ngợp trời, thỉnh thoảng còn nghe tiếng khóc cười, quỷ dị không thể tả, nhất là năng lượng viên đan dược phát ra, bá đạo khó có thể hình dung.
"Ma đan"
Thiên Vân tuy không biết viên đan dược tên gọi cụ thể, có điều chắc chắn nó không phải đan dược dành cho tu sĩ bình thường sử dụng, chỉ có ma tu mới ưa thích loại đan dược này.

Thiên Vân sắc mặt đại biến, mặc kệ thân thể đau đớn, độn pháp vận chuyển tối đa, chớp mắt đã tới trước người Lữ Hóa Hư, muốn sinh sinh chém hắn thành hai đoạn.
Đao quang tựa như một vầng tàn nguyệt, khí thế to lớn.

Có điều đao mang vừa ra, lập tức tắt ngấm, chỉ thấy một bàn tay đen kịt không biết từ lúc nào đã chộp tới, sinh sinh giữ chặt Tịch Diệt Đao.
Thiên Vân nuốt nước bọt cái ực, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Hắn cố gắng giữ tỉnh táo, cắn răng thôi động pháp lực, hai đầu cánh tay chi chít đồ án, gầm lên một tiếng, vận sức rút đao.
Bàn tay màu đen tuy mạnh mẽ, có điều cũng không dám giữ lấy Tịch Diệt Đao, sức mạnh thân Thể Thiên Vân cường hãn thế nào, Lữ Hóa Hư là người biết rõ.
Bàn tay kia tuy rất ngưng thực, có điều nó chỉ là ma khí ngưng tụ, căn bản không phải chân thật.

Nếu bị đánh tan, chỉ sợ Lữ Hóa Hư cũng không có quả ngon để ăn.
— QUẢNG CÁO —
"Quỷ Linh Tông các ngươi, ẩn giấu cũng thật là sâu".

Thiên Vân thở gấp, nhìn về hướng Lữ Hóa Hư đang ngồi, gằn từng chữ.
Lữ Hỏa Hư lúc này ngẩng đầu, cả người y hoàn toàn thay đổi.

Thân thể y bốc lên khói đen, đôi con ngươi mở ra, vậy mà không còn mù lòa, lúc này hai mắt y biến đổi, chuyển sang màu xanh lục, thỉnh thoảng bốc lên khói xanh, chẳng khác gì hai ngọn u hỏa.
Lữ Hóa Hư cười nhạt một tiếng, thân thể đứng lên, khí thế của y lúc này căn bản đã vượt xa Phân Chi cảnh có thể tưởng tượng.
"Ngươi có thể ép ta hiện thân, chiến tích như vậy đã đủ tự ngạo".

Lữ Hóa Hư lạnh nhạt nói một câu, cánh tay vươn ra, ma khí tụ tập.
"Phần Thiên Chưởng"
Phần Thiên Chưởng lúc này so với trước, căn bản không cùng một dạng.

Một cái là đầy trời hỏa diễm, một cái là ma khí tung hoành, so sánh cả hai, chẳng khác gì sao cùng trăng tranh sáng.
Thiên Vân sắc mặt tái nhợt, tình thế nguy cấp, hắn lúc này chỉ muốn trốn chạy.

Có điều hắn bị thương quá nặng, muốn chạy cũng chẳng thể chạy.
Phần Thiên Chưởng phong kín mọi đường lui của Thiên Vân, hắn hiện tại cách cái chết chỉ một bước chân.

Không cam lòng chịu chết, Thiên Vân cắn chặt răng, lấy ra một cây quạt xếp, linh lực rót vào, gầm lên một tiếng.

"Bạo"
Quạt xếp cùng ma chưởng đụng vào nhau, lập tức nổ tung.

Thiên Vân cách vụ nổ quá gần, cho dù chạy cũng chạy không được quá xa, chỉ có thể xuất đao mong muốn giảm bớt thương tổn.
Oành!
— QUẢNG CÁO —
Chỉ nghe một tiếng oành thật lớn, khí lãng lan ra, một khoảng đầm lầy trực tiếp bị xới tung, Lữ Hóa Hư cũng kinh hãi biến sắc, vội vàng xuất ra một mặt cờ màu đen, ma khí điên cuồng trút vào, một lồng sáng lập tức bao lấy hắn.

Có điều Lữ Hóa Hư pháp lực đã không còn nhiều, cho dù hiện tại đã được viên đan dược kia bù đắp, căn bản cũng không thể trực tiếp bổ sung toàn bộ.

Tuy không phải đứng cạnh trung tâm vụ nổ, thế nhưng hắn vẫn bị ảnh hưởng không nhỏ.

Chỉ thấy thân hình y như diều đứt dây, bay tít ra ngoài, máu tươi phun xối xả.
Lữ Hóa Hư còn bị đánh bay, Thiên Vân ngay cạnh đó, càng là khổ không thể tả.

Vụ nổ mất một lúc mới tan đi, giữa mảnh đầm lầy, thân thể Thiên Vân nằm sấp, máu tươi đầm đìa, khí tức gần như muốn đứt.
Lữ Hoa Hư đụng ngã bốn năm thân cây, cuối cùng mới ngừng lại được, máu tươi từ khóe miệng ồng ộc tuôn, có điều hắn vẫn rất tốt, vẫn còn có thể chiến đấu.
"Kẻ này quá mạnh, nếu để y tiến vào Phân Chi, chỉ sợ ngay cả ta cũng khó thoát khỏi cái chết".

Lữ Hóa Hư nhìn về hướng Thiên Vân đang nằm, cảm thán nói.
Cảm thán quy cảm thán, có điều đã là tử địch, hắn sẽ không buông tha cơ hội giết chết đối thủ.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng lết về nơi Thiên Vân đang nằm.

Lữ Hóa Hư pháp lực đã cạn kiệt, thân thể tuy cũng mạnh, có điều hắn chỉ tu luyện qua loa, không thể so với Du Bình, càng không địch lại Thiên Vân.
Dược lực từ viên đan dược vẫn không ngừng bù đắp pháp lực cho Lữ Hóa Hư, tốc độ tiến lên của y mỗi lúc một nhanh.

Một thanh đao từ trong túi trữ vật bay ra, Lữ Hóa Hư cầm thật chặt, mặt đằng đằng sát khí đi tới.
Chỉ ba bốn hơi thở Lữ Hóa Hư đã đi đến bên cạnh Thiên Vân, hai tay y cầm chắc chuôi đao, cao cao chém xuống.
Đúng lúc này dị biến phát sinh, mặt đất bất ngờ run rẩy, chỉ thấy xung quanh phóng lên 6 đạo cột sáng.
"Trận pháp.

Không tốt!".


Lữ Hóa Hư lúc này mới nhớ ra, Thiên Vân chính là đệ tử của Lý Hạo, cũng là trận đạo nhất mạch chi chủ.
— QUẢNG CÁO —
Sáu đạo cột sáng vừa xông lên trời, chỉ thấy mặt đất có 8 mặt trận kì nhô lên, xung quanh còn trải đầy linh ngọc.

Trận pháp vừa thành, lập tức hình thành phong cấm, Lữ Hóa Hư căn bản không lường trước được dị biến sẽ phát sinh, lúc này có muốn thoát khốn cùng làm không được.
Thiên Vân lúc này mới lật người, ho ra một ngụm máu, cắn răng ngồi dậy, nhìn Lữ Hóa Hư mà nói.

"Ngươi rất mạnh, có điều quá chủ quan.

Lúc ta phá đi cấm phù của ngươi, ngươi đáng ra phải đề phòng mới phải, chỉ tiếc ngươi đã không còn cơ hội"
Thiên Vân vừa dứt câu, Tịch Diệt Đao lập tức tìm tới cổ Lữ Hoá Hư mà đâm tới, căn bản không cho y có cơ hội lật bàn.
Phốc một tiếng, máu phun xối xả, Thiên Vân ngồi cạnh cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.

Hắn cắn răng vung đao, chỉ thấy đầu lâu Lữ Hoá Hư bay lên cao.
Lúc này, thể nội Lữ Hoá Hư bắn ra một đạo bóng trắng, nhìn kĩ sẽ thấy, chẳng phải là Lữ Hoá Hư đây sao.
Thiên Vân như có đề phòng từ trước, bàn tay lập tức chộp tới, Hạ Thi Phệ Linh Kinh lập tức vận chuyển.

Một luồng vô hình hấp lực sinh ra, linh hồn Lữ Hoá Hư lập tức bị thôn phệ không còn chút gì.
Vẫn chưa dừng lại, Thiên Vân tiếp tục chộp về hướng thi thể không đầu, một đoàn linh tính màu lam cấp tốc bị hút ra, theo kinh mạch chảy về đan điền Thiên Vân.

Tới lúc này, Lữ Hoá Hư đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Thiên Vân thở ra một hơi, lúc này tâm trạng mới buông lỏng một chút.
Vừa mới buông lỏng, đầu óc Thiên Vân liền truyền tới tùng trận đau nhức.

Trận chiến này quá hung hiểm, hắn đã bị thương rất nặng, hiện tại chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
Có điều Thiên Vân biết mình không thể ở lại, vội vàng thu dọn tất cả, đôi chân khập khiếng đi về nơi xa..


Bình Luận (0)
Comment