Nhật Ký Của Thẩm Châu Ngôn

Chương 19

50

Tôi cảm thấy như mình đang bước trên dây thép, chỉ cần sơ sẩy một chút thì tôi sẽ lập tức rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Tôi nên trả lời thế nào?

Nếu tôi nói "Phải", chắc chắn Mạnh Hạo sẽ phải c/h/e/c.

Nếu tôi nói "Không", thuốc an thần không đủ mạnh để che giấu sự thay đổi trong nhịp tim, mạch đập và sóng n/ã/o của tôi.

Tôi cảm thấy nghẹt thở, lồng n/g/u/c đau nhói.

Tôi cố gắng điều hòa hơi thở, quyết định đ/á/n/h c/ư/ợ/c một phen.

Ngay khi tôi chuẩn bị nói "không", Nam ca bất ngờ ném mạnh máy đo nói dối xuống đất.

"Trịnh Lâm, không cần đo nữa! HAHAHAHAHAHA!"

Ông ta cười như điên dại: "Tôi đã biết Mạnh Hạo là cảnh sát nằm vùng từ lâu rồi. Tôi làm tất cả chuyện này chỉ để xem bản lĩnh, khả năng ứng biến và tố chất tâm lý của cô có đủ để kế thừa vị trí này hay không!"

Ông ta chống hai tay lên bàn, những tia m/a/u trong mắt giăng chằng chịt.

Cảm giác d/a/u d/o/n trong lòng tôi càng mãnh liệt hơn.

Tôi có một linh cảm rất xấu.

Giây tiếp theo, Nam ca cất giọng lạnh lùng:

"Mạnh Hạo, giao cho cô đi giết."

51

Tôi ngồi trên ghế, dùng sức đạp mạnh chân xuống sàn nhà.

Nếu không phải vì cố gắng kìm nén, tôi nghĩ sự căm hận trong mắt mình đã bùng phát ra ngoài từ lâu rồi.

Tôi nhìn thẳng vào Nam ca, hỏi: "Vì sao ông muốn đào tạo tôi thành người nối nghiệp?"

Ông ta cũng nhìn về phía tôi: "Mẹ cô mở công ty logistics vận chuyển hàng giữa Trung Quốc và Đông Nam Á, gia đình cô cũng có một chút thế lực đúng không? Cô mất tích đã lâu như vậy, nhưng đến giờ vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.

Cô nghĩ là vì sao?"

Tay tôi siết chặt vào mép bàn, lồng n/g/u/c khẽ phập phồng.

Tôi cảm giác thính giác và khứu giác của mình đều biến mất. Giống như có ai đó đang gọi tôi từ nơi xa xôi.

Nam ca vẫn đang nói gì đó, môi ông mấp máy liên tục nhưng tôi chẳng nghe rõ một chữ nào.

Cảm giác âm thanh kia càng lúc càng gần.

Bất chợt, Nam ca đưa tay lên quơ trước mặt tôi.

Tôi chớp mắt một cái, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, mở miệng nói:

"Bởi vì… Bà ấy là đồng bọn của ông."

52

Nam ca bật cười: "Đúng là một suy đoán táo bạo… Không hổ danh là con gái của Trịnh Viện. Năm đó, tôi, mẹ cô và cha ruột cô cùng nhau lập nên tổ chức buôn bán này. Bây giờ phát triển lớn mạnh thành một tập đoàn khổng lồ như thế này. Đáng tiếc, cha cô đã c/h/e/c từ lâu rồi, không thể chứng kiến sự huy hoàng của ngày hôm nay."

Huy hoàng?

Một sự huy hoàng xây dựng trên vô số bộ x/u/o/n/g người?

Nhưng… Chẳng phải Trịnh Viện là mẹ kế của tôi sao?

Có lẽ nhận ra sự nghi ngờ trong mắt tôi, Nam ca giải thích: "Trịnh Viện chính là mẹ ruột của cô. Khi m/a/n/g t/h/a/i cô, bà ấy đã bị người Philippines truy sát. Sau khi sinh cô ra, bà ấy đã đặt cô trước cửa nhà của một giáo sư người Trung Quốc sang Philippines trao đổi. Cha ruột của cô cũng đã c/h/e/c trong cuộc truy sát đó. Người cha hiện tại của cô chính là vị giáo sư ấy."

Những chuyện sau đó, không cần giải thích, tôi cũng đã hiểu.

Mẹ tôi đã tìm được cha nuôi rồi kết hôn với ông ấy.

Ha…

Bảo sao từ nhỏ đến lớn, bà ấy luôn đối xử với tôi vô cùng yêu thương, luôn nâng niu, bảo vệ tôi.

Thì ra, tất cả đều là âm mưu.

Bà ấy đã lừa tôi suốt bao năm qua.

Nước mắt tôi lặng lẽ rơi xuống, toàn thân run rẩy vì lạnh lẽo.

Nam ca vỗ vai tôi, chậm rãi nói: "Đây chính là lý do tôi đối xử đặc biệt với cô, Trịnh Lâm. Cô rất thông minh nhưng lại có một vấn đề tâm lý nghiêm trọng… Cả rối loạn lưỡng cực và tâm thần phân liệt đồng thời tồn tại trong cô."

53

Tâm thần phân liệt?

Vừa nghe đến từ này, tôi hoàn toàn không thể phản ứng kịp.

Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía Nam ca.

Ông ta liếc ra ngoài, lập tức có người mang một xấp hồ sơ bước vào.

Tất cả đều là chẩn đoán b/ệ/n/h của tôi.

Bên trên ghi rõ, tôi thực sự mắc chứng tâm thần phân liệt, từng có lúc phân tách ra bốn nhân cách khác nhau.

Nhưng tôi cũng đã từng được chữa khỏi.

Người chữa trị cho tôi… là Thẩm Châu Ngôn.

Tôi lật từng trang, từng trang… Tay run lên bần bật…

Cho đến khi đọc hết toàn bộ nội dung, tôi hoàn toàn đờ đẫn.

Nam ca cười nói: "Sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt với chuyện này thôi, đúng không? Trịnh Lâm, tôi và mẹ cô đều cảm thấy cô rất có thiên phú. Trên thế giới này, không có đúng hay sai, chỉ có kẻ sống sót."

Tôi túm chặt cổ áo ông ta, nghiến răng gằn giọng: "Vậy nên, các người cố ý dùng số ảo nhắn tin cho Mạnh Hạo, nói Hứa Tình sắp c/h/e/c… Rồi dụ tôi đến đây?"

Bình Luận (0)
Comment