Nhật Ký Của Thẩm Châu Ngôn

Chương 20

Nam ca vẫn cười: "Đúng vậy. Đây là kế hoạch mà tôi và mẹ cô đã bàn bạc từ trước. Bản chất thực sự của cô chính là nhân cách thứ hai, kẻ có thể tự do thao túng thế giới của tổ chức b/u/o/n n/g/u/o/i này… Vì vậy, chúng tôi quyết định dùng phương pháp 'tái hiện ký ức' để điều trị liệu cho cô. Trịnh Lâm, cô sinh ra đã là một tội phạm hoàn hảo."

Tôi vịn lấy mép bàn, những ngón tay run rẩy đến mức gõ mạnh xuống mặt bàn không ngừng.

Không, tôi không muốn như thế này.

Tôi không phải tội phạm.

Tôi không phải.

Tôi không muốn trở thành tội phạm.

Tôi là một người tốt.

Tôi không phải kẻ xấu.

Tôi hoảng loạn đến mức co rúm người lại, ôm lấy đầu, cuộn người trong góc phòng.

Nhưng giọng nói của Nam ca vẫn vang vọng bên tai: "Xem ra phương pháp điều trị này khá hiệu quả đấy. Nhìn xem, ánh mắt cô cũng đã thay đổi rồi… Phải nói, đây quả thực là một ý tưởng rất tuyệt vời. Mà nhắc mới nhớ, người nghĩ ra cách này cũng là cô ta. Đúng là một bác sĩ giỏi."

Cô ta?

Cô ta là ai?

54

Theo những gì Nam ca nói, phương pháp điều trị này có hiệu quả, vậy thì người này chắc chắn rất hiểu rõ tôi.

Trước khi đến đây, tôi vẫn là nhân cách đầu tiên bình thường.

Sau khi đến đây, chỉ có hai người có thể ảnh hưởng đến tôi, là Hứa Tình và Mạnh Hạo.

Trong hai người họ, ai là bác sĩ? (*)

(*) Trong tiếng Trung, đại từ ngôi thứ 3 số ít đều chỉ phát âm là /tā/, nên lúc này Trịnh Lâm chưa xác định được giới tính của bác sĩ.

Nếu là bác sĩ thì có nghĩa người đó thuộc phe của Nam ca.

Cũng đồng nghĩa với việc người đó có thể kiểm soát quá trình chữa trị của tôi, không để tôi biến thành nhân cách thứ hai.

Nghĩ đến đây, tim tôi bỗng chùng xuống.

Đúng lúc này, điện thoại của Nam ca phát ra một âm thanh "tít" nhẹ.

Trên màn hình hiện lên sáu chữ: "Nhanh chóng g/i/e/c Mạnh Hạo."

Tâm trạng vốn đã hỗn loạn của tôi lập tức vỡ vụn.

Tôi nín thở, nhìn chằm chằm về phía Nam ca và thấy ông ta bình tĩnh mở một ứng dụng trò chuyện có tên "Telegram", sau đó thong thả gửi một tin nhắn thoại:

"Không vấn đề. Trong vòng hai tuần, tôi sẽ để cậu ta c/h/e/c."

55

Tôi cảm thấy trái tim đầy vết thương của mình lại bị xé toạc thêm một lần nữa, m/a/u chảy đầm đìa.

Nếu bọn họ muốn g/i/e/c Mạnh Hạo, vậy thì chắc chắn người đóng vai bác sĩ là Hứa Tình.

Nhưng rõ ràng bây giờ cô ta đã bị điên rồi cơ mà.

Nghĩ đến lời Nam ca nói về phương pháp "tái hiện ký ức" để điều trị cho tôi... Lẽ nào, trước đây, nhân cách thứ hai của tôi cũng điên dại giống Hứa Tình bây giờ?

Tôi càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đúng lúc này, Nam ca vỗ vai tôi: "Hình như Mạnh Hạo đã liên lạc với cảnh sát bên ngoài, thậm chí còn giao một số tài liệu ra ngoài. Mẹ cô đã không thể chờ đợi thêm được nữa, bà ấy muốn g/i/e/c cậu ta ngay lập tức. Cô không còn nhiều thời gian đâu, Trịnh Lâm. Hãy nói xem, cô định dùng cách nào để g/i/e/c cậu ta?"

Tôi im lặng nhìn chằm chằm về phía ông ta, không trả lời.

Nam ca cười khẽ: “Đúng, chính là cái này…” Sau đó, ông ta đột nhiên trợn tròn mắt, đồng tử gần như muốn lồi ra ngoài, biểu cảm vừa phấn khích vừa đáng sợ.

Ông ta chống tay lên bàn, cúi xuống nhìn tôi từ trên cao, đầu nghiêng sang một bên như một con rối gỗ: "Đúng rồi, chính là ánh mắt này, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ xen lẫn thù hận. Trịnh Lâm, cô có biết bây giờ trông cô thế nào không? Cô như một kẻ tâm thần vậy. Nếu trong tay cô có một con d/a/o, nhất định cô sẽ đ/â/m c/h/e/c tôi, đúng không? Ha ha! Đây mới là cô, Trịnh Lâm..."

Dưới bàn, bàn tay tôi chậm rãi siết chặt lại.

Tôi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt ông ta, khẽ nhếch môi, cố gắng thể hiện dáng vẻ của một kẻ b**n th**: "Không, nếu có một con d/a/o, tôi sẽ đ/â/m c/h/e/c Mạnh Hạo."

Bình Luận (0)
Comment