91
Trịnh Viện giữ nguyên vẻ mặt bình thản.
Bà ấy dừng lại một chút, rồi đáp: "Không thể nào. Hứa Tình là người của mẹ, cũng là bác sĩ tâm lý trị liệu cho con."
Giọng bà ta chắc chắn, không chút nghi ngờ.
Tôi có phần khó hiểu.
Trịnh Viện là kẻ đa nghi, rất khó để bà ấy tin tưởng bất cứ ai. Vậy tại sao bà ấy lại tin tưởng Hứa Tình đến vậy?
Trong đầu tôi đang giằng co giữa hai suy đoán trái ngược nhau.
Tôi đổi cách hỏi: "Nếu cô ấy là nội gián thì sao?"
Trịnh Viện bật cười: "Nếu con đưa bằng chứng đến tận tay mẹ, chắc chắn mẹ sẽ tin."
Nụ cười của bà ta như một mũi d/a/o đ/â/m thẳng vào lòng tôi.
Nhìn ra cửa sổ qua cánh cửa mở hé, tôi thấy Mạnh Hạo vẫn còn bị treo ngoài đó. Cơn hận trong lòng tôi sục sôi.
Mắt tôi đỏ hoe, c/ắ/n răng nói: "Con muốn tự tay chôn cất Mạnh Hạo."
Trịnh Viện trông có vẻ thất vọng: "Có vẻ như con vẫn chưa chuyển đổi từ nhân cách thứ nhất sang nhân cách thứ hai."
Lần này, tôi không đáp.
Tôi hiểu rất rõ—những ký ức liên quan đến Thẩm Châu Ngôn liên tục xuất hiện trong đầu tôi chính là dấu hiệu cho thấy tôi đang trong quá trình chuyển đổi. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ hoàn toàn trở thành nhân cách thứ hai.
Muốn ngăn chặn điều này, tôi chỉ có một cách—tìm ra Lily.
92
Nhưng hiện tại, tôi không có bất cứ manh mối nào về Lily.
Ngoài Nam ca đã c/h/e/c và Hứa Tình—người mà tôi đang nghi ngờ.
Tôi quyết định trước tiên phải xác nhận xem Hứa Tình có phải là nội gián hay không, rồi sau đó mới chính thức ra tay với mẹ mình.
Đang suy nghĩ, Trịnh Viện vỗ vai tôi: "Mạnh Hạo giao cho con. Đây là lần cuối cùng mẹ dung túng cho lòng nhân từ của con. Trịnh Lâm, trong thế giới kẻ mạnh n/u/o/t kẻ yếu này, chỉ có vô tình mới giúp con đứng vững."
93
Tôi đưa t/h/i t/h/e Mạnh Hạo đến một nơi rất xa.
Tôi không muốn chôn anh ấy gần đại bản doanh này.
Khi hạ táng, tôi ôm chặt lấy t/h/â/n x/a/c lạnh lẽo của anh ấy, ghé sát tai, thì thầm: "Em nhất định sẽ đưa anh về nhà. Em thề, dù anh ở đâu, em cũng sẽ tìm thấy anh."
Rời khỏi bên tai anh ấy, tôi chợt nhận ra điều gì đó bất thường—ống tai của anh ấy có vẻ sưng lên, giống như bị viêm.
Dưới ánh mặt trời, tôi nhìn thấy bên trong có gì đó.
Tôi lấy dụng cụ mang theo bên mình, cẩn thận moi ra một mảnh lụa nhỏ.
Mở ra, trên đó viết một hàng chữ: "Điện thoại của tôi bị mất ở quán bánh bao trong trấn Nam Tán. Hứa Tình không phải người tốt."
94
Chỉ hai dòng chữ này thôi đã một lần nữa phá vỡ nhận thức của tôi.
Tôi vừa mới nghi ngờ Hứa Tình là nội gián mà.
Nhưng cũng có thể là Trịnh Viện cố tình nhét vào để đánh lạc hướng tôi, giống như những gì Nam ca từng làm với tôi trước đây.
Tôi đang cân nhắc giữa hai khả năng.
Bây giờ, bất kể làm gì, tôi cũng phải xem xét từ hai hướng.
Tôi cẩn thận xem xét nét chữ—đúng là của Mạnh Hạo.
Có hai khả năng:
Thứ nhất, anh ấy biết Hứa Tình luôn thay mẹ tôi theo dõi tôi, nên mỗi lần tôi hỏi, anh ấy đều không nói rõ ràng về thân phận của Hứa Tình, mà cuối cùng lại giấu thông tin trong tai để nhắc nhở tôi.
Thứ hai, đến lúc c/h/e/c anh ấy mới phát hiện ra sự bất thường của Hứa Tình.
Vậy nên, tôi càng phải x/a/c định rõ thân phận của cô ấy.
Tôi hít sâu một hơi, từng nắm đất, từng nắm đất phủ xuống.
Dần dần, lớp đất che lấp đôi mắt nhắm nghiền của Mạnh Hạo.
Anh ấy đã hoàn toàn nằm lại dưới lòng đất.
Ban đầu tôi cố nén cảm xúc, nhưng cuối cùng không chịu nổi mà quỳ sụp xuống, ôm gối khóc nức nở.
Anh ấy biết, biết rằng người xử lý thi thể cuối cùng vẫn sẽ là tôi.
Tôi áp mặt xuống đất, nghẹn ngào nói lời xin lỗi: "Xin lỗi... xin lỗi... Thẩm Châu Ngôn, tôi đã không bảo vệ được con trai của ông... xin lỗi... xin lỗi..."
Một vị tanh ngọt trào ra từ miệng, tôi đưa tay lên chạm—là m/a/u.
Tôi bật cười.
Ký ức trong đầu bỗng cuộn trào như một cuộn phim tua nhanh, từng hình ảnh lần lượt hiện lên.
Có vẻ như, trí nhớ của tôi ngày càng rõ ràng hơn.