Nhật Ký Của Thẩm Châu Ngôn

Chương 31

95

Trên đường trở về, tôi nghĩ cách giăng bẫy để xác nhận thân phận của Hứa Tình.

Ngay lập tức, tôi nhớ đến chiếc điện thoại của Mạnh Hạo.

Khi quay lại đại bản doanh, tôi nói với Trịnh Viện: "Lúc con bị bắt cóc, điện thoại của Mạnh Hạo bị mất. Khi đó, anh ấy bảo Nam ca là không tìm thấy, con nghĩ anh ấy cố tình bỏ lại nó ở trấn Nam Tán. Con muốn đến đó tìm thử, biết đâu bên trong có nhiều thông tin liên quan đến nội gián."

Trịnh Viện không lập tức đáp lời, bà ấy chỉ nhìn tôi một cái: "Trịnh Lâm, bây giờ con đang ở nhân cách thứ nhất đúng không?"

Tôi gật đầu.

Bà ta tiếp tục: "Nhân cách thứ nhất là thiện lương, nhu nhược. Mẹ làm sao biết con không lợi dụng cơ hội này để liên lạc với cảnh sát? Thế này đi, mẹ đồng ý cho con đi, nhưng khi trở về, con phải uống thuốc của mẹ để làm kiểm tra, thế nào?"

Giọng bà ấy nhẹ nhàng như gió xuân.

Nhưng lòng tôi lại lạnh lẽo như băng giá—bà ấy dám dùng loại thuốc chuyên tra khảo nội gián, tương tự "thuốc nói thật", để đối phó với chính con gái ruột của mình.

Trong mắt bà ấy, tôi còn không bằng một món công cụ.

Tuy nhiên, tôi không phản kháng: "Được thôi."

Vì có thể bà ấy chưa biết rằng, hiện tại tôi là một "kẻ điên", mà loại thuốc đó vô tác dung với người mắc b/ệ/n/h t/â/m t/h/ầ/n.

96

Ba ngày sau, tôi và Hứa Tình lên đường đến trấn Nam Tán để tìm điện thoại.

Dựa vào quan sát và suy luận, tôi nhanh chóng tìm được quán bánh bao đó.

Nó nằm gần khách sạn mà Mạnh Hạo từng đặt phòng, ở một nơi có ít người qua lại nhưng có thể quan sát được tình hình xung quanh khách sạn.

Tôi hỏi: "Bà chủ, bà có nhặt được một chiếc điện thoại không?"

Bà chủ tiệm rất niềm nở: "Ôi chao, lâu thế rồi tôi còn sợ không ai đến tìm, vẫn cắm sạc mỗi ngày đấy. Cháu là người mất điện thoại à?"

Bà ấy thoáng nhìn qua Hứa Tình, sau đó vào bên trong lấy điện thoại ra, đưa cho tôi.

Tôi nhìn bà ấy thật sâu, nhận lấy điện thoại, nhập mật khẩu, kiểm tra một lượt.

Ảnh chụp, lịch sử duyệt web, màn hình khóa—tất cả đều giống hệt như trước đây.

Nhìn qua, đúng là điện thoại của Mạnh Hạo.

Nhưng không phải.

97

Bà ấy quen biết Hứa Tình và đang đề phòng tôi.

Nhưng tôi không vạch trần. Tôi chỉ mỉm cười, nói: "Bà chủ, cho cháu hai cái bánh bao, một nhân rau, một nhân thịt."

Bà chủ vẫn niềm nở như trước, lấy bánh bao đưa cho tôi. Khi quét mã thanh toán, tôi cố tình gửi thêm một nghìn tệ, nói đó là tiền cảm ơn.

Tôi giơ điện thoại lên cho bà ấy xem: "Đây là tiền cảm ơn của cháu. Cảm ơn bà đã giữ điện thoại suốt thời gian qua."

Bà chủ nhìn chằm chằm vào điện thoại của tôi, sững người.

Vài phút sau mới lên tiếng: "Không cần đâu, không cần đâu, chuyện nên làm thôi."

Trên đường rời khỏi trấn Nam Tán, Hứa Tình không nói lời nào.

Cô ấy xoắn hai tay vào nhau, trông có vẻ căng thẳng.

Tôi chăm chú nhìn màn hình điện thoại của Mạnh Hạo, nhẹ giọng nói: "Hứa Tình, cậu có biết tại sao tớ bất chấp tất cả để đến đây không?"

Hứa Tình lắc đầu.

Tôi tiếp tục: "Vì tớ muốn cứu cậu ra ngoài. Rất muốn, rất muốn. Cảm giác ấy cứ ám ảnh tớ mãi. Nghe tin cậu sắp không qua khỏi, tim tớ đau lắm. Nhìn Mạnh Hạo c/h/e/c đi, tớ cũng đau đến thấu x/u/o/n/g. Tớ muốn cứu hai người… Vậy nên, hãy nói cho tớ biết, rốt cuộc cậu là ai?"

Hứa Tình chớp mắt một cái, vẫn im lặng.

Tôi bật cười: "Nếu một người nhặt được điện thoại mà không giao nộp cho cảnh sát, lại còn sạc pin cho nó mỗi ngày, rốt cuộc là vì lý do gì? Bà ấy cũng không hề đòi tiền thưởng…"

Hứa Tình nhìn tôi đầy nghi hoặc.

Tôi xoay ngược chiếc điện thoại trong tay: "Cậu nghĩ, chiếc điện thoại này là thật sao?"

Hứa Tình căng thẳng hơn hẳn.

98

Tôi lại cười nhạt một tiếng: "Cậu căng thẳng gì vậy?"

Hứa Tình không hề nhúc nhích: "Cậu muốn nói gì?"

Tôi n/u/o/t một ngụm nước bọt: "Quán bánh bao này nằm ở nơi ít người qua lại, lại rất gần khách sạn lần trước Mạnh Hạo đưa tớ đến. Rõ ràng, nó là một điểm theo dõi… Nói cách khác, họ có thể là nội gián hoặc đặc vụ ngầm. Bà chủ nhìn cậu với ánh mắt rất khác thường, rõ ràng hai người quen biết. Điều đó có nghĩa là trước đây cậu đã từng truyền tin ở đây. Cậu nói xem, tớ có nói đúng không?"

Nghe xong, Hứa Tình như ngồi trên đống lửa: "Tớ không quen bà ấy, nhưng từng sống ở đây. Có lẽ bà ấy thấy tớ quen mắt thôi."

Tôi tiến sát lại gần cô ấy: "Trên người tớ không có thiết bị nghe lén, cậu không cần lo lắng."

Hứa Tình trông vô cùng kinh ngạc.

Tôi đặt tay lên vai cô ấy: "Cảm xúc hiện tại của cậu hoàn toàn khác với lúc ở đại bản doanh. Hôm Mạnh Hạo c/h/e/c, cậu đã tiêm t/h/u/ố/c a/n t/h/ầ/n cho tớ. Cậu vô tình vén áo lên, để lộ thiết bị nghe lén, nhưng thực ra là cố ý cho tớ thấy, đúng không? Hơn nữa, cậu luôn theo dõi tớ và Mạnh Hạo, nhưng trong dữ liệu cậu gửi cho mẹ tớ lại không hề có nội dung bàn bạc kế hoạch giữa tớ và anh ấy. Cậu đã chỉnh sửa dữ liệu, phải không?"

Bình Luận (0)
Comment