Nhật Ký Của Thẩm Châu Ngôn

Chương 38

125

Sau khi hoàn tất mọi việc, tôi hội ngộ với Hứa Tình.

Cô ấy vẫn rất yếu.

Tôi cầm s/ú/n/g, kéo cô ấy chạy theo tôi.

Nếu không rời đi ngay, khi bị phát hiện, bọn chúng sẽ lập tức g/i/e/c chúng tôi.

Trên trời bỗng ầm… một tiếng, như thể sắp có mưa giông lớn.

Tôi và Hứa Tình chạy về hướng Bắc.

Dần dần, tôi cảm thấy kiệt sức.

Phía sau vang lên tiếng s/ú/n/g—có người đuổi theo!

Tôi kéo Hứa Tình, lách qua những rặng trúc rải rác, vừa th* d*c vừa nói: "Cậu còn nhớ không? Trước đây khi cậu bơi, tớ luôn ở phía… phía sau… cổ vũ cậu… Tớ nói, Hứa Tình… đừng… đừng quay đầu nhìn đối thủ… cứ bơi về phía trước… Lần này cũng vậy, Hứa Tình… đừng… đừng quay đầu lại… chạy đi… bất kể có nghe thấy gì…"

Hứa Tình vừa khóc vừa gật đầu.

Tôi mỉm cười mãn nguyện: "Nhớ kỹ những lời tớ nói… Tớ đã đổi mật khẩu máy tính của mẹ tớ thành ngày sinh của cậu. Vì chỉ cần nhập sai một lần, ổ cứng sẽ tự động bị xóa sạch. Tớ đã khóa máy tính trong két sắt, cậu phải dẫn cảnh sát tìm ra nó, mở nó, được không?"

Hứa Tình nghẹn ngào gật đầu.

Sau lưng lại vang lên tiếng s/ú/n/g, tim tôi giật thót.

Tôi vẫn cố gắng đuổi theo Hứa Tình.

Cô ấy chạy rất nhanh.

Lại thêm một tiếng s/ú/n/g nữa, tôi thở hổn hển, hét lớn: "… Giúp mình… giúp mình… nhìn bầu trời Côn Minh… nhìn lá cờ ở Bắc Kinh… hãy thay mình sống thật tốt…"

Nhưng dường như… cô ấy không còn nghe thấy nữa.

Cô gái của tôi, chạy nhanh quá.

Bóng lưng cô ấy… dần dần mờ nhạt khỏi tầm mắt tôi.

"Đùng…"

Tôi nghe thấy tiếng s/ú/n/g.

Và tôi dường như nhìn thấy Thẩm Châu Ngôn, nhìn thấy Mạnh Hạo, nhìn thấy một người phụ nữ tên Lily—một người có gương mặt giống hệt tôi.

126

Lời kết:

Trịnh Lâm đã c/h/e/c.

Mùa hè năm đó ở Myanmar, những cơn mưa lớn liên tục kéo dài, sấm chớp đùng đùng.

Hôm cô q/u/a d/o/i, mưa lại càng lớn hơn.

Bàn tay cô đặt trên một mô đất nhỏ, nơi có một bông hoa đang nở—hoa long thuyền (*).

(*) Hoa long thuyền: hoa trang

Trên khuôn mặt cô cũng đọng đầy nước mưa, tái nhợt như tờ giấy.

Mưa trôi theo từng đường nét trên gương mặt cô, chảy xuôi về phương Bắc—đó là nơi quê hương cô.

Nhà cô ở Bắc Kinh.

Nơi ấy, mọi người đều khao khát được nhìn thấy lá cờ đỏ tung bay trên bầu trời.

Trong lòng cô giấu một lá quốc kỳ.

Những cảnh sát tìm thấy cô đã bế cô lên, một nữ cảnh sát khẽ vỗ nhẹ vào mặt cô: "Trịnh Lâm…"

Cô nhắm chặt mắt, không đáp lại.

Nữ cảnh sát lại gọi một lần nữa: "Trịnh Lâm…"

Cô vẫn không mở mắt.

Nữ cảnh sát nghẹn ngào, giọng nói dần trở nên run rẩy: "Trịnh…"

Lời chưa dứt, nước mắt đã trào ra, ướt đẫm khuôn mặt cô ấy.

Cô gái này quá nhẹ, gầy đến mức chỉ còn d/a bọc x/u/o/n/g.

Nữ cảnh sát đưa tay che miệng, cuối cùng không kìm nén được mà òa khóc.

Cô ấy lấy lá quốc kỳ trong lòng Trịnh Lâm ra, trân trọng quấn quanh t/h/a/n t/h/e lạnh giá của cô.

Nhẹ nhàng vuốt lại những lọn tóc rối bời, cô ấy nghẹn ngào nói:

"Chúng tôi đến đón cô về nhà rồi, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành. Trịnh Lâm, chúng tôi… đến… đón cô về nhà… Tôi…"

Tiếng nức nở ngắt quãng…

Sau đó, chỉ còn lại những tiếng thổn thức ai oán trong cơn mưa.

127

Thời gian chính thức xác nhận Trịnh Lâm q/u/a d/o/i: ngày 18 tháng 6 năm 2019, hưởng dương 28 tuổi.

Cô được chôn cất ở Côn Minh, nơi có bốn mùa như xuân.

Từ nay, cô sẽ mãi yên nghỉ cùng những cảnh sát nằm vùng đã âm thầm hy sinh vì đất nước.

Cô sẽ không còn cô độc nữa.

Để bảo vệ gia đình Trịnh Lâm, cảnh sát đã giấu kín mọi thông tin cá nhân của cô.

Cô chỉ còn lại một mật danh: 0.

Nhưng cái tên Trịnh Lâm…

Vẫn sẽ luôn sống mãi trong trái tim của những người từng chứng kiến câu chuyện này.

128

Kết cục của Hứa Tình:

Năm mươi năm sau, trong một lớp học điều tra hình sự.

Một vị giáo sư tóc hoa râm đứng trên bục giảng, kể lại câu chuyện về một trong những cảnh sát nằm vùng xuất sắc nhất thế kỷ mới.

Bà đang kể về một người mang mật danh "0".

Trên màn hình lớn, một cuốn nhật ký nổi tiếng trong ngành điều tra hiện lên—bản gốc của Nhật ký Thẩm Châu Ngôn.

Chương 3025 của nhật ký:

"Hôm nay là năm thứ sáu tôi nằm vùng trong tổ chức buôn bán n/o/i t/a/n/g.

Ngoài tôi ra, tôi còn một đồng minh. Cô ấy mắc chứng tâm thần phân liệt, tính cách không ổn định, nhưng sau khi được tôi và nhân cách thứ hai của cô ấy—Lily—chữa trị, cô ấy đã bị thuyết phục phản bội tổ chức.

Cô ấy là con gái của Trịnh Thành, trùm tổ chức buôn bán n/o/i t/a/n/g xuyên quốc gia.

Cô ấy tên là Trịnh Lâm.

Hôm nay, là năm thứ hai cô ấy nằm vùng trong tổ chức."

Bình Luận (0)
Comment