Nhật Ký Của Thẩm Châu Ngôn

Chương 39

Chương 3040 của nhật ký:

"Cuộc đấu đá trong tổ chức ngày càng khốc liệt.

Nam ca đang tranh giành thị trường ở Anh với vợ chồng Trịnh Thành.

Tôi biết bản thân sớm muộn gì cũng phải c/h/e/c, phải 'đỡ đạn' thay Nam ca.

Nhưng tôi không thể tiết lộ thân phận nằm vùng.

Bởi vì như vậy, Trịnh Lâm sẽ gặp nguy hiểm.

Sau này, cô ấy sẽ thay tôi hoàn thành nốt nhiệm vụ còn dang dở.

Nhật ký của tôi sẽ được khóa trong két sắt ngân hàng, sau đó được chuyển giao cho cảnh sát.

Hãy tin rằng, Trịnh Lâm sẽ lập ra một kế hoạch hoàn hảo—thậm chí còn có thể đánh lừa cả cảnh sát."

Cuốn nhật ký này được chuyển đến tay cảnh sát vào ngày 18 tháng 6 năm 2020—tròn một năm ngày mất của Trịnh Lâm.

129

Nhân viên ngân hàng cho biết, cuốn nhật ký được gửi từ một chi nhánh ngân hàng Thụy Sĩ, do một khách hàng tên Lily-Zheng ủy thác.

Lúc đó, tất cả cảnh sát mới ngỡ ngàng bừng tỉnh.

Họ lập tức đối chiếu nét chữ của Trịnh Lâm và Thẩm Châu Ngôn—kết quả khiến tất cả đều sững sờ.

Cả hai nét chữ… giống hệt nhau.

Hóa ra, cuốn nhật ký trong đại bản doanh chỉ là một phần thật, một phần giả.

Trịnh Lâm đã mô phỏng nét chữ của Thẩm Châu Ngôn, chỉnh sửa một số nội dung để đánh lạc hướng Nam ca.

Toàn bộ sở cảnh sát rơi vào một khoảng lặng.

130

Cùng với cuốn nhật ký, còn có một cuộn băng ghi hình.

Cảnh sát mở lên.

Đó là lời tuyên thệ của Trịnh Lâm.

Cô ấy nghiêm trang, hướng về phía Đông.

Bên cạnh cô ấy, là Thẩm Châu Ngôn.

Thẩm Châu Ngôn nói: "Đồng chí Trịnh Lâm, hãy đọc lại lời tuyên thệ của cô."

Trên khuôn mặt trẻ trung của Trịnh Lâm là sự kiên định không chút dao động.

Cô giơ tay lên chạm vào thái dương, giọng nói mạnh mẽ vang vọng:

"Tôi thề mãi mãi trung thành với Tổ quốc, bảo vệ nhân dân của Tổ quốc.

Tôi sẽ cống hiến cả cuộc đời mình cho mảnh đất này—không lùi bước, không do dự…"

Đôi mắt Thẩm Châu Ngôn ngân ngấn lệ.

"Tốt lắm… Đồng chí Trịnh Lâm, cô đã đạt tiêu chuẩn rồi."

131

Cuối đoạn băng ghi hình là hai đoạn độc thoại của Trịnh Lâm.

Cô ngồi trên ghế, trông bình yên và dịu dàng.

Cô nhìn vào ống kính, nở một nụ cười ngọt ngào.

Đoạn thứ nhất:

"Tôi quen biết Thẩm Châu Ngôn năm hai mươi tuổi. Tôi mắc chứng tâm thần phân liệt di truyền, nhân cách thứ nhất là Trịnh Lâm, nhân cách thứ hai là Lily.

Lily là một bác sĩ, mạnh mẽ hơn, cũng hiểu rõ về tổ chức buôn bán n/o/i t/a/n/g hơn.

Với tư cách là cảnh sát nằm vùng, Lily đang cố gắng điều trị chính mình, biến bản thân trở thành nhân cách thứ nhất.

Lily cũng là nhân cách mà Trịnh Viện yêu thích nhất.

Cô ấy đang nhờ Thẩm Châu Ngôn đánh giá hiệu quả điều trị.

Thẩm Châu Ngôn sẽ ghi chép lại phương pháp vào nhật ký…"

Đoạn thứ hai:

"Cái c/h/e/c của Thẩm Châu Ngôn đã khiến tôi chịu đả kích lớn, tôi còn nhiễm một loại virus chưa xác định, mất đi một nửa lá p/h/ổ/i, có lẽ chỉ còn sống được khoảng năm năm nữa…

Vậy nên tôi đã lập ra một kế hoạch.

Tôi giấu cảnh sát về thời gian t/u v/o/n/g thực sự của Thẩm Châu Ngôn.

Từ đó trở đi, hầu hết thông tin mà cảnh sát nhận được đều do tôi bịa ra, bao gồm cả việc đề nghị Mạnh Hạo—một cảnh sát nằm vùng—hợp tác với Hứa Tình, coi Trịnh Lâm như một đặc tình, dụ cô ấy đến đại bản doanh.

Khi tôi đã hoàn toàn trở thành Trịnh Lâm, tôi sẽ tìm cơ hội đóng giả làm bạn học của Mạnh Hạo và Hứa Tình…

Nếu các người đang xem đoạn băng này, có nghĩa là cảnh sát đã chấp nhận kế hoạch của tôi.

Đồng thời, tôi đã lấy thân phận Lily để liên lạc với Nam ca, đưa cho ông ta một bản Nhật ký Thẩm Châu Ngôn giả.

Tôi hy vọng kế hoạch của mình đã thành công…"

132

Kể xong, Hứa Tình bật khóc nức nở.

Bà nói:

"Lúc đó, cô ấy bảo tôi chạy… Tôi đã chạy mãi… Tôi chạy rất nhanh, tôi muốn về đích đầu tiên… Tôi thậm chí còn không quay đầu nhìn cô ấy lấy một lần…

Đến khi tôi nhìn lại, cô ấy đã nằm đó, nhắm nghiền mắt.

Cô ấy là chị em của tôi…

Vậy mà cuối cùng, tôi lại bỏ rơi cô ấy…”

Bên dưới lớp học, các sinh viên nhìn vị giáo sư già:

"Người mang mật danh '0' đã làm cảnh sát nằm vùng hai lần?

Lần thứ hai, cô ấy đã lừa được tất cả mọi người, phải không, thưa giáo sư?"

Hứa Tình gật đầu.

Tầm mắt bà đột nhiên trở nên mơ hồ.

Bà dường như nhìn thấy bóng dáng của một cô gái—đang đứng đó, mỉm cười với bà.

–HẾT–

Bình Luận (0)
Comment