Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 2

3.

Ngày 10 tháng 2 năm 2020

Hôm nay lúc nhìn thấy poster của Kỷ Sơn Dã ở quán ăn, tôi chợt không còn tâm trạng ăn cơm nữa.

Tay anh ta cầm một chai nước uống, gương mặt không tìm nổi chút tì vết khẽ cười, tấm poster dán trên bức tường trắng đối diện chỗ tôi, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy anh ta. Vì thế tôi bèn đổi vị trí, đưa lưng về phía anh ta, miễn cưỡng nuốt cơm vào.

Thực ra mà nói, bản thân Kỷ Sơn Dã không có bất cứ sai lầm nào cả. Từ năm hai mươi anh ta ra mắt nổi tiếng đến bây giờ đã mười ba năm nhưng độ nổi tiếng chưa từng hạ. Mỗi khi nhắc đến tên anh ta, các bác gái ngồi tắm nắng ở công viên đều có thể trò chuyện với bạn vài câu.

Đã nhiều năm, Kỷ Sơn Dã chưa từng có tai tiếng, không có tin tức xã hội bị sụp đổ hình tượng, thậm chí không có ham mê xấu nào bị giới truyền thông bóc cả. Kín tiếng, khiêm tốn, đa phần công việc là đóng phim, những bộ phim điện ảnh rồi truyền hình đã quay thì hoặc là cực kỳ nổi tiếng, hoặc là nhận giải thưởng tại liên hoan phim tới mỏi tay.

Theo cách nói của fan hâm mộ anh ta thì người đàn ông này hoàn mỹ đến độ tựa như không thực sự tồn tại, hoặc phải là sự tồn tại sắp đạt cảnh giới của thần.

Thật là hài hước, nếu có thần thật, điều cầu nguyện đầu tiên của tôi với thần chính là cầu mong ông ấy thả 300 vạn tệ từ trên trời xuống cho tôi.

Người kiên định theo chủ nghĩa duy vật sẽ không tin tưởng vào quỷ thần đâu.

Tôi ghét Kỷ Sơn Dã.

Nếu nói ra lời này thì e là tôi sẽ bị vô số fan hâm mộ của anh ta đuổi theo mắng nhiếc.

Khi còn học cấp ba, người bạn duy nhất của tôi hỏi rằng tôi ghét gì. Tôi nói tôi ghét Kỷ Sơn Dã. Cô ấy nhìn tôi với vẻ không tin nổi, hỏi tôi tại sao, tôi không đáp. Vì thế cô ấy mắng tôi là thần kinh, là đồ thấp hèn*, hoàn toàn coi tôi thành kiểu người thấy thần tượng nhà người ta sống tốt, chướng mắt nên ghen ghét.

(*) Từ gốc: điểu ti nam, thường dùng để tự trào phúng bản thân, dùng để chỉ con trai độ tuổi 20-30, tiền bạc không rủng rỉnh cho lắm, đặc biệt nhát gái, hay xấu hổ, thường nói hoặc hành động kỳ quặc, buồn cười.

Khi đó tôi còn không tài nào hiểu được, theo tôi thì dù có ghét Kỷ Sơn Dã thì cũng không đến nỗi bị người ta đuổi mắng. Bạn thích Kỷ Sơn Dã thì thích, tôi không ép bạn phải không thích, sở thích cá nhân mà. Ví dụ bạn thích ăn rau thơm mà tôi lại không thích ăn cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên cả. Thế nên vì sao bạn lại đi trách tôi vì sao không ăn rau thơm, rau thơm ngon lắm còn tiện thể mắng tôi một trận.

Từ đó về sau, cô bạn đó không nói chuyện với tôi câu nào nữa, mỗi lần cô ấy nhìn thấy tôi đều lườm tôi một cái. Có điều, tôi nghĩ, có lẽ cô ấy vốn không coi tôi là bạn, chẳng qua do chính tôi vẫn luôn tự mình đa tình mà thôi.

Tôi không có người bạn nào nữa, Kỷ Sơn Dã khiến người bạn duy nhất của tôi chạy mất, tôi càng ghét anh ta hơn.

Tất cả mọi người trên đời này thích Kỷ Sơn Dã, chỉ có mình tôi ghét anh ta, chỉ có tôi mới là đồ quái thai.

Sao quái thai lại có bạn được đây.

4.

Ngày 11 tháng 2 năm 2020

Kể tiếp về chuyện của Kỷ Sơn Dã đi, tôi phát hiện sau khi kể, tâm trạng mình sẽ tốt hơn nhiều.

Lên đại học, tôi tính tìm nhóm anti-fan của Kỷ Sơn Dã trên điện thoại, tôi muốn biết rằng liệu trên thế giới này có người nào cũng ghét Kỷ Sơn Dã như tôi hay không. Nhưng tìm mãi thì gần như là không có, toàn là các nhóm nịnh nọt, tung hô anh ta, tôi nhìn mà thấy phiền lòng, không muốn tìm thêm nữa.

Về sau, vất vả lắm tôi mới tìm được một nhóm anti liên quan đến Kỷ Sơn Dã, vào xem thử thì phát hiện trong đó lại là mấy học sinh cấp hai hoặc tiểu học chia sẻ vài tin giả nói xấu anh ta. Gì mà tên thật của Kỷ Sơn Dã là Kỷ Cẩu Thặng*, rồi gì mà Kỷ Sơn Dã là con riêng, gì mà Kỷ Sơn Dã có năm đứa con. Bọn họ còn dùng vài từ thô tục không đâu nhục mạ anh ta, mắng chửi anh ta bằng hết những từ ngữ bẩn thỉu này tới từ ngữ bẩn thỉu khác, tôi đọc được thì lập tức nhíu mày, cuối cùng vẫn thoát nhóm, sau đó tiện thể báo xấu nhóm anti đó.

(*) Cẩu thặng, nghĩa gốc chỉ đồ ăn thừa của chó, ý chỉ những thứ thấp kém, đê tiện, thường dùng để mắng chửi người khác.

Nghĩ lại cẩn thận, tuy tôi ghét Kỷ Sơn Dã nhưng còn chưa đến mức độ này. Tôi thấy phòng làm việc của Kỷ Sơn Dã nên cảm ơn tôi, một người ghét anh ta đến vậy còn có thể giúp anh ta làm công việc phản hắc*.

(*) Phản hắc: Chỉ hành động thanh minh, đính chính tin đồn sai sự thật.

Nếu phải nói nguyên nhân vì sao tôi ghét Kỷ Sơn Dã, dù rằng tôi không muốn nhắc đến lắm, chuyện là năm Kỷ Sơn Dã 23 tuổi có đóng một bộ phim, bộ phim đó đã giúp anh ta nhận được giải thưởng quan trọng đầu tiên trong cuộc đời và chính thức trở thành một diễn viên điện ảnh có thực lực chân chính. Với anh ta, đó hẳn là một chuyện tốt nhưng với tôi, đó lại là một cơn ác mộng.

Năm anh ta 23 tuổi, tôi vừa 13, tốt nghiệp tiểu học, vừa lên trung học cơ sở. Bố mẹ ly hôn, mẹ tôi bỏ đi theo một người đàn ông khác, tôi bị tòa án phán giao cho ông bố khốn kiếp kia.

Mẹ tôi chọn bỏ đi theo người đàn ông kia là chính xác, cuối cùng bà cũng có thể sống cuộc đời mình muốn. Nhưng tôi lại không được, tôi không đi được, về ý nghĩa nào cũng đều không đi được.

Tôi và ông ta ở trong một khu trọ cực kỳ tồi tàn, căn phòng đó rất tệ, sơn tường loang lổ những vệt ố vàng, khắp nơi đều là những nét vẽ bậy lộn xộn của trẻ con, trên cầu thang còn có rác đồ ăn của bác gái nhà hàng xóm đổ ra, khắp nơi tràn ngập mùi thối.

Lúc bố tôi tỉnh táo là một người bố tốt đứng đắn. Ông ta sẽ cho tôi tiền, tuy chút tiền này chỉ vỏn vẹn đủ cho tôi mua một bữa ăn ngon mà thôi. Ông ta sẽ quan tâm việc học hành của tôi, lúc lương tâm trỗi dậy còn dẫn tôi đến công viên chơi trò chơi. Nhưng tiếc là, ông ta rất ít khi tỉnh táo, ông ta vốn là một con sâu rượu, là một tên khốn khiếp.

Mỗi khi ông ta say đều thích đánh người, đây cũng chính là lý do chủ yếu mà mẹ bỏ ông ta. Trước khi mẹ đi, có mẹ bảo vệ tôi, sau khi mẹ đi thì chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi không hận mẹ, bà đã bảo vệ tôi trong khoảng thời gian quá dài. Nếu như không có bà, hẳn là từ khi tôi còn rất nhỏ đã bị bố đánh chết rồi. Bà bỏ bố tôi là đúng, nhưng bà không dẫn theo tôi, tôi cũng không đi nổi. Tôi còn phải dựa vào ông ta để đi học.

Ngày 23 tháng 9, tôi nhớ rất rõ ngày đó. Tối đó, tan học về nhà, bố không có nhà, tôi biết ông ta lại đi uống rượu rồi. Thế nên đã lén lấy đồ ăn vặt trong ngăn kéo ra ăn nhanh chóng, nếu như bố về mà trông thấy thì chắc chắn ông ta sẽ đánh tôi.

Lúc bố không ở nhà, tôi sống rất thoải mái, một mình nấu cơm rồi rửa bát. Sau đó tôi ngồi trong phòng khách, xem đĩa CD mượn của bạn, cậu ấy nói trong đây là một bộ phim rất nổi tiếng dạo gần đây. Tôi vốn định vừa xem vừa nghe ngóng nhưng đĩa CD hay quá, không ngờ vừa xem đã ham nên không để ý đến bước chân nặng trĩu của bố. Tôi chỉ nghe tiếng cửa "Rầm" một cái, còn chưa kịp tắt TV thì bố đã về.

Bình Luận (0)
Comment