Người ông ta nồng nặc mùi rượu, mặt đỏ gay, người xiêu vẹo ở bên tường, đôi mắt đục ngầu nhìn tôi chằm chằm, biểu cảm ở ông ta rất khác thường, trước kia chưa từng có lần nào ông ta thế này. Tôi đứng dậy, nơm nớp lo sợ lùi về đằng sau, nói nhỏ rằng tôi phải đi làm bài tập.
Tôi biết chắc chắn ông ta muốn đánh tôi rồi nhưng tôi không biết, lần đó ông ta thực sự muốn đánh chết tôi.
Khoảnh khắc ông ta túm tóc tôi đập vào tường, tôi choáng váng một lúc, không cảm nhận được gì nữa, ngay cả đau đớn cũng chợt giảm bớt, tôi như lơ lửng trên không trung, quỷ dị đến lạ. Sau thoáng choáng váng qua đi, tôi từ từ khôi phục lại tri giác thì thấy mình nằm trên sàn nhà, chứng kiến trên đất toàn là máu, dùng tay sờ thử, ẩm ướt nhớp nháp, chạm vào thấy hơi dính dính, rất ghê tởm.
Tôi không biết đó là máu của ai, ngẩng đầu nhìn qua bố, tôi mới phát hiện không biết từ lúc nào tay ông ta cầm theo một con dao, lúc này mới chợt hiểu ra nhìn về phía bụng mình đã bị rách, máu chảy ra từ đó.
Tôi rất sợ, linh cảm chuyện có phần đi quá xa rồi. Tôi cảm thấy có thể ông ta sẽ giết mình, vì thế tôi cầu xin ông ta đừng giết tôi, đừng đánh tôi. Nhưng ông ta giống như hoàn toàn không nghe được gì, chân đột ngột dồn sức đá tôi một cú, đá tôi lên bục TV, sau đó, tôi lại ngã xuống.
"Ranh con, mày giống hệt mẹ mày! Có gì giỏi đâu chứ?!" Ông ta chửi ầm ầm.
"Đừng đánh con, con xin bố." Tôi khóc lóc xin ông ta.
"Tao nói cho mày biết! Đừng mong chạy ra ngoài được! Mày chạy được ư? Tao là bố mày, cả đời này mày là con tao."
Ông ta lại bắt đầu tát tôi, răng đập vào khoang miệng, trong miệng toàn vị rỉ sét giống mùi máu tươi.
"Con sai rồi, xin lỗi bố. Con sai rồi." Tôi run rẩy cầu xin ông ta tha thứ.
Nhưng ông ta vẫn đánh tôi, không biết thế nào đụng phải chiếc điều khiển từ xa, nút âm lượng TV bỗng bị chỉnh lên mức cao nhất, tiếng gào thét trong đó khiến tôi chói tai. Bố túm tóc tôi ra sức kéo về sau, trước mắt tôi toàn là máu, chỉ nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen trên TV lộ ra ánh mắt tựa như ác quỷ, tay anh ta cầm dây lưng, chậm rãi hướng về phía tôi.
Bố tôi cũng nhìn TV, ông ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia, bắt chước rút dây lưng từ trên quần ra.
"Hôm nay mày sẽ chết trong tay tao." Người đàn ông trên màn hình TV nhìn chằm chằm vào màn hình u ám nói.
Bố tôi cũng nói bên tai tôi: "Hôm nay mày sẽ chết trong tay tao."
Giọng nói của hai người hợp lại trong đầu tôi, nhất thời tôi không phân nổi rốt cuộc là ai nói, tôi chỉ cảm thấy hoảng sợ, cảm thấy đau, trên người không có chỗ nào là không đau.
Người nằm trên đất bị người đàn ông kia quất đang hét lên thê thảm. Bố đánh tôi, mỗi lẫn chiếc dây lưng kia vút qua, tôi cảm giác như thịt trên người mình rách ra một phần, đau đến nỗi tôi không ngừng run rẩy. Người đàn ông trên TV kia quất đứt dây lưng, tiện tay cầm một cây gậy đánh tiếp. Bố tôi cũng học theo cầm một cây gậy, tiếp tục đánh tôi.
Tôi không cảm nhận được gì nữa, chỉ có đau, chỉ có choáng váng.
Giây cuối cùng còn ý thức, tôi nằm trên đất, nhìn TV ở đằng xa, trên tay người đàn ông kia toàn là máu, tôi cảm thấy, tôi và người chết trên đất trong TV kia không có gì khác nhau cả.
Tôi nghĩ, không có ai tới cứu tôi, tất cả mọi người đang nhìn chăm chăm vào cơn đau tột cùng của tôi nhưng họ thờ ơ không chút quan tâm.
Sau đó, tôi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường bệnh viện thì đã hôn mê suốt một tuần trời.
Y tá nói với tôi, hôm đó, hàng xóm trong khu trọ nghe tiếng kêu khóc từ nhà chúng tôi, sợ có chuyện gì nên đã gọi cảnh sát. Cảnh sát gõ cửa mãi mà không có ai trả lời bèn xông vào trong. Bố tôi đang nằm ngủ trên giường, mùi rượu lan khắp, trên tay ông ta toàn là máu, người tôi bê bết máu nằm trên đất, bất tỉnh, lúc đó mới vội vã đưa tôi đi bệnh viện.
Sau đó tôi mới biết được, nếu hôm đó tôi được đưa tới bệnh viện chậm nửa tiếng thì khả năng sẽ không cứu được nữa.
Thực ra, tôi thấy tôi vẫn khá may mắn. Bởi vì lần đánh đập tàn nhẫn đó, tòa án tước quyền giám hộ của bố tôi, vốn định để mẹ tôi nuôi tôi nhưng bà đã có gia đình mới từ lâu, còn đang có em bé. Tôi thấy bà có vẻ do dự, trong lòng có cảm giác không biết diễn tả ra sao.
Sau đó, tôi không sống với mẹ mà ở cùng bà ngoại, ngoại là một bà cụ lương thiện, đối xử với tôi rất tốt, tôi thấy vậy là đã đủ rồi.
Cuộc đời tôi có vẻ như sắp chuyển những ngày tươi sáng, nhưng tôi biết nào có dễ như vậy.
Khi còn rất nhỏ, tôi hay gặp ác mộng, trong mộng đều là ông bố khốn kiếp kia của tôi. Sau khi ở cùng ngoại, tôi vẫn gặp ác mộng nhưng trong đó không chỉ có ông ta mà còn có người đàn ông với đôi mắt u ám trong TV, tay anh ta cầm dây lưng, cùng bố đánh tôi. Mỗi lần bừng tỉnh, tôi đều không kiềm chế nổi run rẩy cả người, giống như lần nữa trải qua sự tuyệt vọng của cái chết.
Năm mười sáu tuổi, tôi bắt đầu đi khám bác sĩ. Bác sĩ tâm lý nói, tôi bị rối loạn căng thẳng sau sang chấn*. Ông ấy lập kế hoạch khám và chữa bệnh dài hạn trong vòng hai năm cho tôi, tiền thuốc thang nhiều đến nỗi tôi cảm thấy kể cả tôi có bị bố đánh chết cũng không có gì không tốt cả. Vì thế tôi kiên quyết từ chối điều trị, lựa chọn tiếp tục làm một người cực kỳ bình thường.
(*) Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD): Chỉ tình trạng sức khỏe tâm thần không ổn định, nguyên nhân do người bệnh phải chứng kiến, trải qua sự kiện kinh hoàng trước đó. Các triệu chứng phổ biến của PTSD như lo lắng, gặp ác mộng, hay suy nghĩ về ký ức đau buồn.
Bà ngoại tôi rất hiền lành, tôi không thể ốm nữa, như vậy chỉ khiến ngoại chịu liên lụy, rồi khiến ngoại lo lắng. Tôi muốn làm một đứa cháu ngoan khiến ngoại yên tâm, dù điều này rất khó.
Lúc trở về, tôi thấy tấm poster của người đàn ông kia trên đường phố thì chỉ cảm thấy lạnh toát sống lưng, tôi sợ nhìn thấy mặt anh ta, dần dà biến thành căm ghét, người đàn ông đó chính là Kỷ Sơn Dã, một Kỷ Sơn Dã sống ở một thế giới khác.
Đây chính là nguyên nhân tôi ghét Kỷ Sơn Dã, rất ngây thơ nhưng không cách nào thay đổi được. Nói đúng ra, tôi sợ anh ta, dù hiểu được rằng người tôi nhìn thấy năm đó chỉ đang đóng phim, nhưng vẫn không cách kiềm chế cơn sợ hãi. Tôi sợ nhìn thấy anh ta cười, sợ anh ta nhìn mình như thể một giây sau bản thân sẽ quay trở về buổi tối đó vậy.
Đối với người khác, anh ta chính là diễn viên nổi tiếng thành công sáng chói, là diễn viên có kỹ năng diễn tuyệt đỉnh, là con người tài năng xuất chúng siêu phàm. Nhưng đối với tôi, anh ta chỉ là người đàn ông đã tham gia vào quá trình đánh đập tàn nhẫn tối đó. Tôi không cách nào bình tĩnh nổi, cũng không thể nào quên đi.
Tôi ghét anh ta, tôi sợ anh ta, giống như hận ông bố khốn kiếp kia của tôi, mong cả đời đừng bao giờ gặp lại ông ta.
Người đàn ông khốn kiếp kia đã bị tống vào tù, tôi không phải gặp ông ta nữa. Nhưng Kỷ Sơn Dã quá nổi tiếng, anh ta là diễn viên nổi tiếng, lúc nào tôi cũng nhìn thấy tin tức về anh ta.
Tôi hiểu, tôi làm vậy là rất không lý trí. Kỷ Sơn Dã vô tội, nếu anh ta có sai thì chính là vì kỹ năng diễn xuất quá tốt, diễn phim điện ảnh quá chân thực. Nhưng tôi không có cách nào khống chế được.
Tôi không phải ông thánh, tôi không giữ được lý trí. Tôi chỉ là người phàm, tôi ghét nhìn thấy tất cả những thứ khiến tôi nghĩ lại chuyện quá khứ.
Tôi hiểu, mình chính là thứ quái thai tồn tại thành kiến và gàn bướng.
Hoặc có lẽ là, ngay từ khi bắt đầu, tôi không nên sinh ra trên cõi đời này.