Dặm lại lớp trang điểm chừng hai phút là xong, sau đó cảnh quay đêm đều được tiến hành rất thuận lợi, đến năm giờ, trời tờ mờ sáng, đạo diễn hô cắt, cuối cùng cũng kết thúc.
Chịu đựng cả một đêm, đám người trong đoàn làm phim đều lục tục tản đi. Kỷ Sơn Dã ngồi xe đi về phía khách sạn nghỉ ngơi.
Trên đường đi, Chu Chi Tường và Hạ Diệp đã uể oải thiếp đi, còn Kỷ Sơn Dã vẫn rất tỉnh táo. Trong đầu anh chợt hiện lên cảnh tượng trong phòng trang điểm bèn cầm điện thoại lên, tìm Wechat của Lâm Ngư.
Anh gõ chữ, sau đó gửi tin nhắn đi.
Kỷ Sơn Dã ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, xe tiếp tục đi về đằng trước tựa như không có điểm cuối.
20.
Lâm Ngư đọc được tin nhắn đó của anh.
Đây là tin nhắn đầu tiên từ khi hai người bắt đầu kết bạn Wechat.
[7:00 tôi đến khách sạn, số phòng 3608. Tới tìm tôi, tôi có lời muốn nói với em.]
Thực ra, Lâm Ngư hy vọng cậu không đọc được tin nhắn này hơn.
Từ khi chạy khỏi phòng trang điểm đến giờ đã rất lâu rồi, đầu óc Lâm Ngư vẫn ngơ ngác chậm chạp, va vào bất cứ ai cũng không có phản ứng gì, thậm chí cậu còn không biết mình đang làm gì. Cậu cứ thế đi thẳng, cho đến khi đằng trước thực sự không còn đường đi thì mới dừng lại.
Là ngõ cụt, Lâm Ngư ngẩng đầu mới phát hiện trời đã sáng.
Cậu xoay người, chậm rãi đi về tới phòng khách sạn của mình.
Thế nhưng bình tĩnh lại, trong đầu Lâm Ngư vẫn toàn là hình ảnh Kỷ Sơn Dã hôn mình ở phòng trang điểm. Vừa nghĩ tới là cậu bắt đầu đỏ mặt tới mang tai, như thể quay lại phòng trang điểm, lại lần nữa trải qua chuyện đó vậy, tưởng chừng như trái tim bị người ta siết chặt.
Lâm Ngư chưa từng hôn người khác, vì lẽ đó cậu không rõ hôn môi sẽ có cảm giác thế nào. Sau khi hôn môi, ai ai đều có phản ứng như vậy? Hay là vì, người hôn môi cậu là Kỷ Sơn Dã?
Lâm Ngư nghĩ rất lâu vẫn không tài nào nghĩ ra được nguyên nhân Kỷ Sơn Dã hôn mình khi đó.
Diễn viên nổi tiếng đều vậy sao? Chỉ liếc mắt một cái, bầu không khí vừa hợp là có thể hôn môi sao? Kỷ Sơn Dã cũng vậy ư? Lâm Ngư nghĩ mà hơi thất vọng.
Nếu không phải vậy, tại sao Kỷ Sơn Dã lại hôn thành thục như vậy, so với anh, cậu quả thực hệt như trái dưa ngốc.
Cậu biết Kỷ Sơn Dã từng hôn người khác rất nhiều lần, có lẽ anh không hề lạ gì chuyện này, cảm thấy rất bình thường. Nhưng Lâm Ngư lại là lần đầu, lần đầu cậu được người khác hôn.
Lâm Ngư quẹt thẻ mở cửa một cách cứng nhắc, về đến phòng mình.
Thay quần áo, đánh răng rửa mặt, động tác tay chân đơn giản lại vụn vặt rốt cuộc đã giúp cậu có chút thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng không bao lâu sau, tất cả những điều này lại bị tin nhắn Kỷ Sơn Dã gửi đến quấy rầy.
Cậu nhìn chằm chằm vào tin nhắn Kỷ Sơn Dã gửi tới một lúc lâu, đầu óc lại bắt đầu rối thành một nùi.
Kỷ Sơn Dã có ý gì? Tại sao lại bảo cậu tới phòng của anh?
Không phải Lâm Ngư lo đến phòng anh sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là cậu cảm thấy theo trực giác, chuyện Kỷ Sơn Dã muốn nói sẽ không đơn giản. Cậu loáng thoáng cảm thấy mấy lời Kỷ Sơn Dã muốn nói có thể sẽ thay đổi hoàn toàn quan hệ giữa hai người.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, càng lúc càng gần bảy giờ, Lâm Ngư nhìn chằm chằm cửa phòng nhưng vẫn không động đậy.
Hơn bảy giờ, Lâm Ngư vẫn không đi, cậu quyết định từ bỏ, làm bộ như không nhìn thấy tin nhắn này.
Nhưng điều này cũng không thể khiến cậu trở nên bình tâm hơn, ngược lại còn khiến cậu có phần nôn nóng thêm. Thời gian trôi qua từng giây, cậu cảm thấy như tảng đá trong lòng càng lúc càng đè nặng xuống.
Mãi đến tận bảy rưỡi, Lâm Ngư không muốn khiến chính mình tiếp tục vậy nữa, bèn ấn tắt màn hình, định về giường nghỉ ngơi thì đúng lúc đó, cậu nghe được tiếng gõ cửa ngoài cửa phòng.
Lâm Ngư thoáng giật mình, cậu chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía cửa.
"Lâm Ngư, là tôi." Là giọng của Kỷ Sơn Dã, anh lại gõ cửa.
Lâm Ngư siết chặt tay, hơi thở cũng trở nên khẽ khàng hơn. Ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh, rất lâu không thấy tiếng nữa, cậu không có rõ có phải Kỷ Sơn Dã đã rời đi rồi không bèn rón rén đi tới cửa, đang do dự xem có nên nhìn qua mắt mèo hay không thì chuông điện thoại trên người đột nhiên vang lên, Lâm Ngư sợ hết hồn, cuống quýt tắt chuông nhìn về phía cửa, điện thoại do Kỷ Sơn Dã gọi đến.
Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Kỷ Sơn Dã nói: "Lâm Ngư, mở cửa, tôi biết em đang ở bên trong."
"Tôi chỉ nói với em vài câu rồi sẽ đi."
Tim Lâm Ngư đập thình thịch, cậu dùng tay đè lên kìm lại, cuối cùng vẫn mở miệng: "Anh muốn nói gì?"
"Em mở cửa trước đã, chúng ta vào rồi nói chuyện." Kỷ Sơn Dã đáp.
Lâm Ngư đứng yên, không nhúc nhích. Một lát sau, Kỷ Sơn Dã nói thêm: "Nói chuyện ở hành lang khách sạn không tiện."
Lâm Ngư nghĩ một lát, cuối cùng vẫn mở cửa ra cho anh.
Cửa mở ra, Kỷ Sơn Dã chỉ đội chiếc mũ lưỡi trai đen, mặc bộ quần áo bình thường nhất đứng ở bên ngoài, anh nhìn Lâm Ngư, cậu lại nhanh chóng tránh ánh mắt anh.
Kỷ Sơn Dã vào phòng, bỏ mũ trên đầu xuống. Lâm Ngư đóng cửa nhưng vẫn đứng trước cửa, tay vẫn giữ tay nắm cửa, không dám quay đầu lại.
"Sao ban nãy không tới tìm tôi?" Kỷ Sơn Dã hỏi.
Anh nói rất nhẹ nhàng, hệt như khi bình thường gặp nhau nói chuyện, nhưng Lâm Ngư vẫn không có cách nào bình tĩnh được.
"Tôi không đọc được tin nhắn." Lâm Ngư nói.
Kỷ Sơn Dã cười khẽ: "Em không đọc được tin nhắn, sao biết được tôi bảo em tới tìm tôi."
Lâm Ngư á khẩu không trả lời được, cậu cứ thế lọt vào bẫy của Kỷ Sơn Dã trong vô thức.
"Nếu như cái hôn trong phòng trang điểm đó dọa đến em, tôi xin lỗi." Kỷ Sơn Dã nói.
Lâm Ngư không ngờ Kỷ Sơn Dã bỗng nhắc đến chuyện này, nghe anh nói cậu lại nhớ đến cảnh tượng trong phòng trang điểm, lập tức căng thẳng, chỉ muốn mau chóng bỏ qua chủ đề này, bèn làm bộ dửng dưng cười: "Không sao, đã qua cả rồi."
Kỷ Sơn Dã đi mấy bước về phía cậu, đứng trước mặt cậu nói: "Nhưng tôi không cảm thấy đã qua."
Lâm Ngư: "Tôi không hiểu anh có ý gì."
Kỷ Sơn Dã nhìn vào mắt cậu, ánh mắt sâu tựa vũ trụ mênh mông: "Không phải vô duyên vô cớ tôi lại đi hôn em."
Nhịp tim Lâm Ngư chợt nhanh hơn, cậu nhìn Kỷ Sơn Dã, không nói ra lời.
"Tôi thích em, Lâm Ngư."
Lâm Ngư nín thở, ngón tay cậu luống cuống siết vạt áo mình. Kỷ Sơn Dã lại nói: "Em có muốn suy xét hẹn hò với tôi không?"
Lâm Ngư chỉ nhìn anh.
Anh làm vậy là đang tỏ tình sao? Nhìn vẻ mặt Kỷ Sơn Dã rất nghiêm túc, anh đã tỏ tình với cậu ư? Diễn viên nổi tiếng tỏ tình với sinh viên nghèo sao? Chuyện này có vẻ thật sự ngoài sức tưởng tượng.
"Nếu như anh muốn chịu trách nhiệm thì không cần phải đối xử với tôi như vậy. Chuyện... chuyện đó, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra."
"Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra."
Kỷ Sơn Dã nhìn cậu, nói: "Không có ai lại muốn chịu trách nhiệm vì một nụ hôn."
"Vì thích em nên tôi mới có thể hôn em." Kỷ Sơn Dã nói: "Cũng vì thích em, nên mới muốn hẹn hò với em."
Trong phòng trang điểm, khoảnh khắc Lâm Ngư ngồi lên đùi anh, Kỷ Sơn Dã ôm cậu vào lòng thì chợt nhớ đến lần bất ngờ trước đó, rồi cả giấc mơ ngọt ngào mình từng trải qua.