Vào lúc ấy, Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư, trái tim như thể có một dòng nước ấm chảy vào, bắt đầu căng ra. Anh chưa từng có cảm giác này, vì thế vào khoảnh khắc yên tĩnh nơi đây, anh quyết định biến cảnh trong giấc mơ thành sự thật.
Vốn muốn từ từ phát triển, nhưng không ngờ chưa kịp tỏ tình, anh đã hôn rồi, sau đó tất cả kế hoạch đều bị rối loạn.
Có điều như vậy cũng tốt, tiến độ sẽ nhanh hơn chút.
"Em có muốn hẹn hò với tôi không?" Kỷ Sơn Dã hỏi cậu.
"Tôi không muốn." Lâm Ngư lắc đầu, không hề nghĩ ngợi đã trực tiếp mở miệng từ chối.
"Tại sao?"
"Tôi không rõ anh có ý gì nhưng nếu anh chỉ muốn... muốn tìm người để lên giường cùng thì tôi sẽ không chấp nhận kiểu quan hệ này." Lâm Ngư ngẩng đầu liếc anh một cái thật nhanh rồi nhanh chóng cúi đầu: "Tuy rằng, tôi biết có thể giới giải trí các anh rất sảng khoái với kiểu quan hệ này nhưng tôi không chấp nhận được."
"Tôi không muốn... không muốn thành bạn giường của anh, nếu anh có nhu cầu thì đi tìm người khác đi." Lâm Ngư nói rồi nhìn mặt Kỷ Sơn Dã, chỉ có điều sắc mặt anh không dễ chịu lắm.
"Em coi tôi là loại người nào thế?" Anh thấp giọng.
Lâm Ngư không nói. Đọc Full Tại truyenggg.com
"Ý tôi hẹn hò là yêu đương, yêu đương giống người bình thường ấy. Nếu tôi chỉ muốn hẹn hò vì nhu cầu s1nh lý thế thì tôi có thể tìm một người bảo đảm hơn chứ không tìm người ngoài giới như em."
Bầu không khí yên ắng quá mức, Lâm Ngư cảm giác như từng lỗ chân lông của mình đều không được tự nhiên.
"Tôi đã nói rất rõ rồi, em có muốn hẹn hò với tôi không?" Kỷ Sơn Dã hỏi tiếp.
"Không muốn." Lâm Ngư vẫn lắc đầu. Cậu không nhìn mặt Kỷ Sơn Dã nữa mà cúi đầu, người vô thức lùi về đằng sau một bước.
Lâm Ngư chỉ thấy hơi sợ sệt, chuyện cậu đã gặp phải hôm trước quá vượt sức tưởng tượng, cậu bị Kỷ Sơn Dã thoáng cái kéo đến một thế giới xa lạ, nơi này khác hoàn toàn với cuộc sống trước kia của cậu. Cậu cảm thấy đầu óc Kỷ Sơn Dã có vấn đề, nhất định là anh điên rồi mới có thể nói được mấy câu này.
Mấy năm nay, Lâm Ngư chưa từng có dự định muốn yêu, sự nghiệp học hành của cậu còn chưa kết thúc, tất cả tương lai còn đang vô định, sao có thể nghĩ đến chuyện hẹn hò. Hơn nữa, đối tượng còn là diễn viên nổi tiếng Kỷ Sơn Dã, thế giới của hai người cách biệt quá lớn, nào có thể hẹn hò được?
Bầu không khí lặng thinh quá lâu khiến Lâm Ngư có phần lúng túng, cậu nghĩ có lẽ mình là người đầu tiên dám từ chối Kỷ Sơn Dã, nhưng cậu thật sự cảm thấy toàn bộ chuyện này quá không thực tế.
"Xin lỗi, chúng ta không phù hợp." Lâm Ngư nhỏ giọng nói.
Sau mấy giây yên lặng, Kỷ Sơn Dã đột nhiên hỏi cậu: "Em thích tôi không?"
Lâm Ngư ngẩng đầu nhìn Kỷ Sơn Dã, cậu phát hiện vẻ mặt anh rất bình tĩnh, không hề trở nên lúng túng vì bị người ta từ chối.
Lần đầu tiên Lâm Ngư nghĩ đến câu hỏi của Kỷ Sơn Dã, hoặc nói là cậu vẫn luôn bỏ qua nó.
Cậu thích Kỷ Sơn Dã không? Lâm Ngư nhìn chằm chằm Kỷ Sơn Dã, cậu nhớ đến nụ hôn trong phòng trang điểm, cẩn thận nhớ lại, bản thân ngoại trừ sững sờ thì hình như không quá bài xích.
Sau đó, cậu đột nhiên lại nghĩ đến khoảng thời gian mới quen Kỷ Sơn Dã, anh đều có vẻ mặt hung thần, đầy máu tươi xuất hiện trong giấc mơ của cậu, thế mà đã như là chuyện từ rất lâu rồi. Cơn ác mộng nhiều năm khiến cậu phát run, khi bị bác sĩ tâm lý yêu cầu nhớ lại thì lập tức gào khóc ấy đều đã trôi theo quá khứ, trở nên không còn khiến cậu sợ hãi nữa.
Lâm Ngư không nói gì khiến Kỷ Sơn Dã cảm thấy nôn nóng, anh đi vài bước về phía cậu, lại hỏi: "Tôi chỉ hỏi em, em có thích tôi không?"
"Tôi không biết." Lâm Ngư nói.
Kỷ Sơn Dã nhìn cậu, một lát sau vẫn thả tay mình ra.
"Xin lỗi." Lâm Ngư cảm thấy hình như mình đã khiến Kỷ Sơn Dã đau lòng.
Kỷ Sơn Dã cười, một lát sau mới nói: "Không sao, em có lựa chọn của bản thân, tôi tôn trọng em."
"Tôi biết nguyên nhân em từ chối tôi, dù sao chúng ta còn chưa hiểu nhau nhiều, chắc chắn em sẽ có nhiều nỗi lo. Nhưng thực ra, em không nhất thiết phải gấp gáp đẩy tôi ra, tôi vẫn hi vọng em suy nghĩ cẩn thận hơn chút."
"Nếu qua một thời gian nữa, em vẫn giữ suy nghĩ như bây giờ, vậy thì sau đó tôi sẽ nhắc lại chuyện này nữa."
"Được không?"
Ánh mắt Kỷ Sơn Dã rất chân thành khiến Lâm Ngư không hề khó chịu chút nào. Dường như anh luôn có khả năng điều chỉnh được mối quan hệ với người khác, dù rõ ràng đã rơi vào cục diện khó xử bị người ta từ chối cỡ này, anh vẫn không để bầu không khí giữa hai người trở nên quá bối rối.
"Tôi biết rồi." Lâm Ngư nói.
Kỷ Sơn Dã đứng trước mặt cậu, cười với cậu: "Được rồi, vậy em nghỉ ngơi sớm đi. Tôi nói xong rồi, cũng nên đi rồi."
Lâm Ngư gật đầu, nhìn Kỷ Sơn Dã lần nữa đội mũ đi ra ngoài. Cậu đứng cửa nhưng Kỷ Sơn Dã vẫn chưa đi, chỉ đứng đó nhìn cậu. Lâm Ngư cảm thấy hình như anh muốn nói gì đó nên cũng cùng đợi.
Nhưng cuối cùng, Kỷ Sơn Dã chỉ nói một câu ngủ đi rồi rời đi.
21.
Từ sau cuộc nói chuyện hôm đó, Lâm Ngư có ý thức muốn giữ khoảng cách với Kỷ Sơn Dã.
Không phải cậu không muốn nhìn thấy Kỷ Sơn Dã, cũng không phải ghét gì anh, chỉ là trong lúc nhất thời cậu không biết đối mặt với Kỷ Sơn Dã thế nào.
Cậu nghĩ mãi không ra vì sao Kỷ Sơn Dã lại thích mình, trong cái nhìn của cậu, bản thân có rất nhiều khuyết điểm, đối xử với mọi người quá lạnh nhạt, tính cách có đôi khi không khiến người khác thích lắm, ưu thế duy nhất có lẽ chính là có một gương mặt ưa nhìn.
Thế nhưng Kỷ Sơn Dã là loại người nhìn mặt sao? Anh là diễn viên nổi tiếng, trong môi trường như giới giải trí, bao nhiêu người đẹp mà anh chưa từng gặp chứ. Anh có thể thích cậu vì gương mặt sao?
Còn chưa nói, còn một chuyện quan trọng nhất, cũng là nguyên nhân chủ yếu cậu từ chối Kỷ Sơn Dã.
Cậu vẫn đang khám bác sĩ tâm lý, cậu là người có bệnh. Đọc Full Tại truyenggg.com
Mặc dù, khoảng thời gian gần đây, cậu gần như quên đi đoạn quá khứ này rồi. Chính bác sĩ Trương cũng nói, cậu đang dần dần chuyển biến tốt hơn nhưng chuyện này không đồng nghĩa với kết thúc.
Từ đầu tới cuối, Lâm Ngư vẫn nhớ khi chính mình "phát bệnh" đau đớn cỡ nào, đau đớn trên cơ thể thì nhẹ nhưng chủ yếu nhất là dặn vặt trên tinh thần, cậu sẽ không phân biệt rõ ảo tưởng và hiện thực.
Thấy bạn cùng lớp xúm lại cười nhạo mình, nói cậu là đứa hèn nhát, ôm đầu điên cuồng gào thét, mà giây sau mở mắt lần nữa lại thấy các bạn đang yên lặng tự học, tất cả mọi người nhìn cậu với ánh mắt khác thường.
Thấy bố giơ dao về phía mình, cậu sợ đến run rẩy, vài giây sau, cậu lại phát hiện mình vẫn đang ở trong nhà, xung quanh không có bất cứ người nào.
Những chuyện này thường xuyên xảy ra khi cậu còn học cấp ba.
Lâm Ngư cắn răng cố kiên trì cho đến tận bây giờ.
Cậu không rõ nếu như Kỷ Sơn Dã biết những chuyện này, sẽ thấy mình thế nào. Nhưng cậu cảm thấy, chung quy thì cậu và Kỷ Sơn Dã khác nhau rất nhiều.
Kỷ Sơn Dã là con cưng của trời, thế giới của bọn họ cách biệt quá nhiều.
Trời về với trời, đất hợp với đất, chỉ có vật tương tự ở cùng nhau mới thích hợp. Người như Kỷ Sơn Dã, nửa kia của anh hẳn cũng phải là diễn viên nổi tiếng chói loá.
Dù nửa kia của anh có là Đàm Linh cũng sẽ tốt hơn cậu rất nhiều.
Lâm Ngư nghĩ mà thấy buồn cười, trước đây cậu vẫn cảm thấy bọn họ không xứng đôi vừa lứa, thế mà giờ lại thay đổi suy nghĩ hoàn toàn, lại còn vì nguyên nhân này.