Dáng vẻ lạnh lùng và xa cách của cậu như là nhìn một người xa lạ, Từ Bích Thuỷ cảm thấy cực kỳ tủi thân, thở hổn hển chạy đi.
Lâm Ngư nhìn bóng dáng cô ấy rời đi, nghĩ có lẽ cô ấy không quá thích mình mà chỉ vẻn vẹn thích vẻ bề ngoài của cậu mà thôi. Sau khi thẳng thắn hỏi suy nghĩ của cậu, nghe được cậu từ chối thì chút thích ít ỏi đó cũng sẽ tiêu tan thôi.
Nghĩ vậy, Kỷ Sơn Dã có phần không giống, chí ít anh thật sự tôn trọng lựa chọn của cậu.
Lâm Ngư đi về, không thấy cách đó không xa có một bóng người đang đứng.
Là Kỷ Sơn Dã, anh đang nhìn bóng lưng cậu.
23.
Sau khi trở về phòng, Lâm Ngư tắm rửa sạch sẽ, thay đồ ngủ, chuẩn bị sấy khô tóc rồi sẽ lên giường ngủ. Nhưng lúc cậu xong xuôi đi ra lại nghe tiếng có người gõ cửa ở bên ngoài.
Bình thường sẽ có không có ai đến phòng ở khách sạn tìm cậu, ngoại trừ Kỷ Sơn Dã. Lâm Ngư liếc thời gian, giờ mới tám giờ tối, bình thường Kỷ Sơn Dã sẽ không đến tìm cậu vào giờ này.
Lâm Ngư bán tín bán nghi đi tới, mở cửa thì thấy Kỷ Sơn Dã đội mũ lưỡi trai, đứng ngoài cửa.
"Sao anh lại tới rồi?" Lâm Ngư hỏi anh.
Kỷ Sơn Dã không hề trả lời mà trực tiếp đi vào, Lâm Ngư đứng sau anh, đóng cửa lại.
"Không phải đạo diễn đã nói còn phải quay bổ sung mấy cảnh của anh sao? Sao anh lại tới rồi?"
Kỷ Sơn Dã đi vào rồi bỏ mũ ra, ném lên bàn. Anh đưa lưng về phía cậu, bóng dáng cao lớn chắn trước đèn sàn nho nhỏ khiến chút ánh sáng trong phòng trở nên tối tăm đi.
Cho dù không thấy vẻ mặt của Kỷ Sơn Dã nhưng anh không nói một lời lại khiến Lâm Ngư thoáng thấy hoảng hốt, không biết tại sao, cậu cứ cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, bởi vậy không dám nói thêm gì.
"Chưa dựng xong bối cảnh, sau 12 giờ mới đi." Kỷ Sơn Dã đáp rồi ngồi lên giường cậu.
Phòng mà đoàn làm phim thuê cho Lâm Ngư khá nhỏ, chỉ là một phòng xép đơn giản, nhà vệ sinh nhỏ, trong phòng ngủ chỉ có một chiếc bàn và ghế tựa cùng bộ gọn gàng, một chiếc giường dựa vào một góc cùng với đèn sàn ở trong góc.
Bình thường, lúc Kỷ Sơn Dã tới đều ngồi trên ghế. Anh chưa từng ngồi lên giường của cậu, nhưng bây giờ, không biết tại sao, tình hình lại thay đổi rồi.
Không phải Lâm Ngư không thích Kỷ Sơn Dã ngồi lên giường của mình, chỉ là cậu không hiểu, điều gì khiến tình hình thay đổi, thậm chí sự thay đổi này còn khiến Lâm Ngư thoáng căng thẳng.
"Ngồi đi." Kỷ Sơn Dã vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh.
Lâm Ngư không đi qua, cũng không thể trách cậu nghĩ nhiều, chỉ là giường thực sự là một thứ gì đó rất riêng tư. Kỷ Sơn Dã thoắt cái rút ngắn khoảng cách với cậu khiến Lâm Ngư hơi muốn lùi về sau.
"Tôi... tôi còn phải sấy tóc." Lâm Ngư nói.
Vẻ mặt Kỷ Sơn Dã lạnh nhạt hơn rất nhiều so với khi trước anh tới, Lâm Ngư không biết liệu có phải có ai chọc giận anh rồi hay không.
"Vừa tắm xong à?" Kỷ Sơn Dã nhìn cậu.
"Ừm." Lâm Ngư chậm chạp gật đầu.
"Tới đây, tôi sấy tóc cho em." Kỷ Sơn Dã nói.
Lâm Ngư chợt sửng sốt, không di chuyển: "Không cần đâu."
"Tôi tự sấy là được rồi." Lâm Ngư nói rồi đi tới nhà vệ sinh lấy máy sấy sấy tóc.
Cậu cho rằng Kỷ Sơn Dã sẽ không đi theo, nào ngờ lúc cậu quay sang sấy tóc trước gương nhà vệ sinh, Kỷ Sơn Dã đã ôm cánh tay tựa vào khung cửa nhìn cậu khiến Lâm Ngư sấy tóc cũng không tài nào thả lỏng nổi.
Kỷ Sơn Dã hé miệng, hình như có nói câu gì đó. Chỉ là tiếng máy sấy quá lớn, Lâm Ngư không nghe rõ. Cậu bèn tắt máy sấy, quay đầu hỏi anh: "Anh vừa nói gì?"
Tóc Lâm Ngư vẫn hơi ướt, phần đuôi xoăn nhẹ, đôi mắt sáng tựa những vì sao trong bầu trời đêm, nhìn anh với vẻ yên lặng dịu dàng.
Có người tỏ tình với cậu là chuyện không thể bình thường hơn, đương nhiên anh sẽ không để ý chuyện này.
Nhưng ngoại trừ việc này, anh còn quên một chuyện quan trọng hơn: "Hình như trước giờ tôi vẫn chưa từng hỏi em, em có thích đàn ông không?" Kỷ Sơn Dã hỏi cậu: "Em là gay à?"
Từ sau khi quen Lâm Ngư, dường như Kỷ Sơn Dã vẫn luôn coi Lâm Ngư có xu hướng tính dục giống mình. Dù rằng bề ngoài của cậu có vẻ khá giống: Tóc dài, đôi mắt đẹp.
Lâm Ngư nhìn Kỷ Sơn Dã, cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng thích ai. Đương nhiên có cả con trai tỏ tình với cậu nhưng Lâm Ngư không nghĩ gì, cậu từ chối con gái ra sao thì cũng từ chối bọn họ như vậy.
"Tôi không biết." Lâm Ngư thành thật nói cho anh biết.
"Hôm nay lúc ở ngoài, tôi thấy có cô gái kia tỏ tình với em." Kỷ Sơn Dã nói.
"Tôi thấy cô ta ôm em." Anh nói thêm.
Lâm Ngư sững sờ nhìn Kỷ Sơn Dã như kẻ ngốc.
"Em có nhận lời cô ta không?" Kỷ Sơn Dã hỏi cậu.
Anh vừa nói vừa đi vào nhà vệ sinh nhỏ hẹp, dừng lại trước mặt Lâm Ngư, đưa tay khẽ chạm vào tóc Lâm Ngư.
Ngón tay Kỷ Sơn Dã hơi lạnh, vô tình chạm phải da cổ cậu. Khoảnh khắc Lâm Ngư bị anh chạm vào ấy, chợt như có dòng điện lướt qua đỉnh đầu cậu, cậu co rúm người lại, tránh về sau.
Chỉ là, Kỷ Sơn Dã không để cậu tránh đi. Anh cúi đầu, tay ôm lấy cổ cậu, bàn tay dày rộng hơi dùng sức khiến Lâm Ngư cảm thấy rất ngột ngạt. Khoảng cách giữa cậu và Kỷ Sơn Dã không biết từ lúc nào đã biến thành chưa đến mười xen-ti-mét.
"Em có nhận lời cô ta không?" Hơi thở Kỷ Sơn Dã gần trong gang tấc.
"Không... không có." Lâm Ngư nói.
"Tại sao không?" Kỷ Sơn Dã nói.
"Tôi không thích cô ấy." Lâm Ngư nói.
"Vậy em có thích tôi không?" Ngón tay anh khẽ miết lên cổ Lâm Ngư khiến chân cậu hơi mềm nhũn, cậu vô thức tựa vào bồn rửa tay ở đằng sau.
"Hửm?" Kỷ Sơn Dã nói thấp giọng gần như kề sát trước mặt cậu nói.
"Ngày đó tôi hôn em, em có cảm giác không?" Kỷ Sơn Dã hỏi.
Mặt Lâm Ngư rất nóng, hơi thở cũng trở nên rối loạn. Rõ ràng không gian rất lớn nhưng cậu có cảm giác mình bị Kỷ Sơn Dã làm cho nghẹt thở.
"Nếu như không có cảm giác thì tại sao không đẩy tôi ra sớm chút?" Anh nói.
Lâm Ngư nói chuyện lắp ba lắp bắp, tránh ánh mắt anh nhìn đến: "Đó là vì tôi... tôi quá ngạc nhiên."
"Anh... anh dịch ra chút đã." Lâm Ngư đẩy Kỷ Sơn Dã ra nhưng lại bị Kỷ Sơn Dã nắm tay. Cậu lại giãy giụa muốn anh thả mình ra nhưng vẫn không được như ý.
Tới tận giờ phút này, Lâm Ngư mới ý thức rõ được sự chênh lệch về thể lực giữa cậu và Kỷ Sơn Dã.
Nếu như trước đây Kỷ Sơn Dã vẫn ôn hoà giữ khoảng cách hai bên, vậy thì lúc này anh đã tháo hết lớp ngụy trang. Anh biết nên làm thế nào để theo đuổi một người, chỉ làm vài động tác nho nhỏ đã khiến lòng người rối loạn.
"Tôi hỏi em lần cuối cùng, đáp án của em vẫn như trước sao?" Kỷ Sơn Dã nhìn cậu với ánh mắt nặng nề.
Lâm Ngư ngẩng đầu nhìn anh, qua đôi mắt anh, cậu thấy được bóng dáng của mình.
Không khí yên tĩnh lại, tâm trạng Lâm Ngư loạn như cào cào, cậu chợt chầm chậm ý thức được, dù cậu có kiên trì ra sao chăng nữa thì cuối cùng sẽ bị Kỷ Sơn Dã theo đuổi được thôi. Chính cậu cũng đã đầu hàng trước anh rồi.