Vậy tại sao không thử? Lần đầu tiên Lâm Ngư có suy nghĩ này.
Tuy rằng không biết lúc nào kết thúc, cũng không biết tình yêu này là thật hay giả, nhưng tại sao không thử? Người mà tất cả mọi người ao ước đã đứng trước mặt mình rồi, tại sao mình không thể nắm bắt lấy giây lát đây?
Lâm Ngư đột nhiên muốn làm một người ích kỷ, cậu không thể nghĩ cho chính mình được ư? Dù chỉ một thời gian ngắn cũng không sao. Cậu cũng chỉ muốn tận hưởng một khoảng thời gian, một khoảng thời gian không cần vướng bận.
"Sao em không nói chuyện?" Kỷ Sơn Dã nói.
Ngay lúc Kỷ Sơn Dã cho rằng Lâm Ngư sẽ từ chối mình lần hai thì Lâm Ngư lại nhìn anh nói: "Được."
Cuối cùng Kỷ Sơn Dã nở nụ cười, nhưng anh vẫn nói: "Được cái gì?"
"Em nhận lời hẹn hò với anh."
"Sao lại nhận lời rồi?"
Lâm Ngư không nói nên lời, nhưng cũng may Kỷ Sơn Dã có vẻ không quá quan tâm đến đáp án của cậu. Anh nhìn một lát rồi giữ lấy gáy cậu, hôn lên.
Nụ hôn không quá sâu, Kỷ Sơn Dã chỉ nhẹ nhàng chạm vào khoé môi cậu, nhưng bàn tay đặt sau gáy cậu vẫn không buông. Anh nhìn Lâm Ngư với ánh mắt vừa triền miên lại mờ ám, nhịp tim cậu vẫn không khôi phục nổi nhịp điệu bình thường.
"Ngày 16 tháng 8, nhớ kỹ ngày hôm nay." Kỷ Sơn Dã nói.
"Gì cơ?"
"Ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò."
Ngày kỷ niệm hẹn hò đúng là nên khắc ghi, Lâm Ngư cũng nhớ kỹ ngày này.
Nhưng đồng thời, cậu cũng nhớ rõ ngày bọn họ chia tay.
Ngày 18 tháng 3.
Thời gian bọn họ hẹn hò chỉ vẻn vẹn nửa năm.
Sau đó, Lâm Ngư rời xa Kỷ Sơn Dã lại nhiều lần nhớ lại ngày bọn họ bắt đầu hẹn hò ấy.
Không thứ gì có đẹp hơn mối tình vừa chớm nở, chỉ tiếc rằng Lâm Ngư không có cách nào nắm được trọn vẹn, giống như suy nghĩ lúc vừa bắt đầu của cậu vậy, cậu chỉ nắm lấy quãng thời gian ngắn ngủi, cuối cùng vẫn phải trả lại.
Diễn viên nổi tiếng vẫn phải trở lại bầu trời, người như cậu, không thích hợp nắm giữ lâu dài.
24.
Ngày đầu hẹn hò, Kỷ Sơn Dã không ở lại trong phòng Lâm Ngư quá lâu. Sau đó bọn họ còn chưa nói được mấy câu, Kỷ Sơn Dã đã nhận được điện thoại của Chu Chi Tường, anh phải quay về đóng phim tiếp.
Trước khi đi, Kỷ Sơn Dã nói, ngày mai sẽ tới tìm cậu, dặn cậu nhớ đọc tin nhắn điện thoại.
Lâm Ngư về giường đi ngủ, mọi thứ vẫn giống bình thường. Chỉ là cậu nằm trên giường mãi không buồn ngủ, mặt vẫn đỏ, tim vẫn đập loạn lên.
Thế mà cậu lại hẹn hò với Kỷ Sơn Dã, tựa như một giấc mơ vậy.
Ba giờ sáng, Lâm Ngư vẫn chưa ngủ được. Cậu nghe điện thoại vang lên một tiếng bèn nhoài người trên giường đọc tin nhắn điện thoại.
[Ngủ ngon.] Kỷ Sơn Dã gửi tin nhắn đến, hẳn là anh vừa đóng phim xong.
Khóe miệng Lâm Ngư chợt hé nụ cười, cậu đọc thật lâu, cuối cùng lặng lẽ khoá màn hình, nằm trên giường, cứ thế thẫn thờ nhìn chằm chằm vào khoảng không trên trần nhà.
Cơn buồn ngủ vất vả lắm mới kéo đến lại mất đi trong nháy mắt.
Sáng hôm sau, Lâm Ngư không ngủ được chút nào, đầu óc choáng váng, khó khăn từ giường bò dậy. Cậu đánh răng rửa mặt, sau đó lại chạy tới đoàn làm phim.
Sắp gặp Kỷ Sơn Dã rồi mà Lâm Ngư vẫn chưa biết phải cư xử với anh ra sao trong thân phận mới, thế nên lại bắt đầu căng thẳng.
Lúc Lâm Ngư đến phòng trang điểm, Hạ Diệp đã ở bên trong. Cô ấy thấy cậu tới thì lên tiếng chào hỏi rồi tiếp tục bận bịu việc của mình.
Lâm Ngư đặt túi trang điểm xuống, tiến hành công tác chuẩn bị bên bàn. Cậu xem đồng hồ, bây giờ là tám giờ mười phút, chắc phải khoảng 20 phút nữa Kỷ Sơn Dã mới tới.
Mà thực tế, Lâm Ngư không đợi bao lâu, Kỷ Sơn Dã đã đến rồi. Khi anh đi vào, Hạ Diệp và mấy nhân viên khác đều chào anh. Lâm Ngư nghe tiếng bước chân anh mỗi lúc một gần, không dưng thấy sốt sắng, chỉ ngẩng đầu nhìn anh một chút rồi lại tiếp tục cúi đầu, qua quýt làm việc mình.
Ban nãy cậu nhìn qua, hình như Kỷ Sơn Dã có cười với cậu. Lâm Ngư nhìn chân anh chậm rãi bước đến gần, ngồi trên ghế trước mặt cậu.
Lâm Ngư lấy dụng cụ xong, chuẩn bị trang điểm cho anh. Nhưng lúc ngẩng đầu, cậu phát hiện mắt Kỷ Sơn Dã đang nhìn thẳng vào mình, lòng thầm rối loạn, tay lại chậm chạp mãi không động đậy.
Thật là kỳ lạ, khi trước bọn họ chưa hẹn hò, Lâm Ngư còn có thể nhìn mặt anh, làm việc bình thường. Mà giờ hẹn hò rồi, Lâm Ngư lại không có can đảm nhìn thẳng anh nữa.
"Sao chưa bắt đầu?" Kỷ Sơn Dã nhìn cậu chăm chú, nói.
Lâm Ngư làm lơ cảm giác khác thường trong lòng, tay cử động, bắt đầu trang điểm cho anh. Người trong phòng trang điểm bận bịu tới lui, Hạ Diệp đi ra ngoài, chỉ còn Chu Chi Tường đang ngồi trên ghế sofa cúi đầu xem điện thoại.
Không khí rất yên tĩnh, Kỷ Sơn Dã đột nhiên mở miệng nói: "Tiểu Chu, cậu về xe lấy cho tôi cái cáp sạc."
Lâm Ngư thoáng dừng động tác trang điểm cho anh, Tiểu Chu đáp lại Kỷ Sơn Dã một tiếng rồi đi ra ngoài, lúc đi cậu ấy vẫn xem điện thoại.
"Đóng cửa lại." Kỷ Sơn Dã nói.
Lâm Ngư nhìn anh, mãi đến khi cửa bị đóng lại. Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư, ánh mắt không hề giấu giếm nữa, anh bắt lấy cổ tay Lâm Ngư giữ trước mặt mình với lực rất khẽ, càng giống vuốt v3 hơn. Anh hỏi cậu: "Sao nãy anh nhắn tin mà em không trả lời?"
"Tin nhắn gì cơ?" Lâm Ngư nói.
"Em tự xem đi." Kỷ Sơn Dã nói.
Lâm Ngư lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Kỷ Sơn Dã gửi nửa tiếng trước: [Sáng em muốn ăn gì?]
Lâm Ngư lại nhìn Kỷ Sơn Dã, nhỏ giọng giải thích: "Xin lỗi, ban nãy em không xem điện thoại."
"Hôm qua gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho em, em cũng không trả lời anh." Kỷ Sơn Dã nói.
"Muộn rồi, em không muốn quấy rầy anh nghỉ ngơi." Lâm Ngư nói.
"Anh đã gửi tin nhắn cho em rồi, em trả lời lại thì sao có thể quấy rầy anh nghỉ ngơi được?"
Lâm Ngư không nói gì nữa.
"Có vẻ em vẫn chưa bắt đầu bước vào thân phận bạn trai." Kỷ Sơn Dã nói.
Anh kéo tay Lâm Ngư, để cậu ngồi lên đùi mình. Lâm Ngư không tránh né mà thuận theo dựa vào anh. Điều này khiến tâm trạng Kỷ Sơn Dã tốt hơn chút.
"Xin lỗi." Lâm Ngư nhìn anh: "Em chưa từng yêu đương."
Trái tim Kỷ Sơn Dã có cảm giác như bị một chú mèo con cào phải, anh không biết tại sao tâm trạng mình lại dễ bị Lâm Ngư ảnh hưởng như vậy. Rõ ràng ban nãy trong lòng anh còn không thoải mái lắm, thế mà chỉ nhìn cậu, nghe cậu nói mấy câu đã cảm thấy không sao nữa rồi.
"Không áo, sau này anh dạy em yêu đương." Kỷ Sơn Dã nói.
Không khí chợt yên lặng vài giây, Lâm Ngư muốn tìm đề tài nói chuyện với anh nhưng chỉ có thể khô khốc nói một câu: "Anh, có muốn uống trà không? Em..."
Cậu còn chưa nói hết câu, Kỷ Sơn Dã đã hôn cậu, chặn toàn bộ lời của cậu trong miệng. Người Lâm Ngư cứng đờ, tay không biết làm thế nào trơ trơ giữa không trung, không biết đặt vào đâu. Kỷ Sơn Dã hôn sâu, tay tự nhiên ôm lấy eo cậu, để cậu dựa vào người mình.
Bọn họ hôn rất lâu, đến sau cùng, Lâm Ngư hít thở không thông, tay chân đều như mềm nhũn, hoa mắt chóng mặt, khóe miệng lâm râm đau nhức, lúc này mới chầm chậm đẩy Kỷ Sơn Dã ra.
Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư ngồi trong lòng mình. Đôi mắt cậu mơ màng ánh nước, chầm chậm thở dốc, cũng đang lẳng lặng nhìn lại anh.