Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 41

Sau khi đến đoàn làm phim, Lâm Ngư vẫn trang điểm cho Kỷ Sơn Dã như thường ngày, nhưng không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy Chu Chi Tường cứ luôn nhìn mình.

Hôm nay cậu và Kỷ Sơn Dã không có cơ hội ở riêng với nhau, trang điểm, dặm lại, xung quanh đều có rất nhiều người nhìn. Lâm Ngư chỉ tập trung vào công việc, coi anh là đối tượng trang điểm, không hề có tâm trạng nghĩ đến những chuyện khác.

Ngược lại, Kỷ Sơn Dã đều thừa vài dịp không ai chú ý , trắng trợn sờ tay cậu. Lâm Ngư đều lo lắng đề phòng, đánh vào tay anh, lườm anh một cái, Kỷ Sơn Dã cười cười rồi lúc này mới thôi không làm gì nữa.

Kết thúc công việc, Lâm Ngư quay lại phòng khách sạn, vừa rửa mặt xong, đi ra mở cửa, người đến là Kỷ Sơn Dã.

Lâm Ngư mở cửa cho anh, Kỷ Sơn Dã đi tới, bỏ mũ rồi hỏi cậu: "Ban nãy em không xem điện thoại à?"

Lâm Ngư dùng khăn lau tóc: "Em đang tắm."

Cậu hỏi anh: "Sao thế? Anh gửi tin nhắn gì cho em thế?"

"Không có gì." Kỷ Sơn Dã nói. Anh ôm cậu từ đằng sau, vùi vào cổ Lâm Ngư. Cậu vừa tắm xong, trên người còn mang theo hương sữa tắm thoang thoảng, đồ ngủ mềm mại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Kỷ Sơn Dã không nhịn được khẽ cắn lên cổ cậu: "Trên người em có mùi hương thật thơm."

Lâm Ngư thoáng đỏ mặt: "Là mùi sữa tắm của khách sạn."

Kỷ Sơn Dã nắm tay cậu, cùng cậu ngồi lên giường. Lâm Ngư lau tóc mất một lúc, Kỷ Sơn Dã lấy khăn tắm trong tay cậu, nói với cậu: "Để anh lau cho em."

Lâm Ngư hơi mệt nên để mặc anh.

Trong bầu không khí yên lặng, Lâm Ngư chợt nhớ lại buổi sáng Chu Chi Tường đến tìm mình bèn hỏi Kỷ Sơn Dã: "Trợ lý của anh Chu Chi Tường có phải đã biết chuyện hai đứa mình rồi hay không?"

"Em cứ có cảm giác hôm nay cậu ấy nhìn em suốt." Lâm Ngư nói: "Lạ ghê."

Kỷ Sơn Dã lau tóc cho cậu: "Để về anh nói lại cậu ấy, để cậu ấy đừng nhìn em nữa."

Lâm Ngư quay đầu nhìn anh: "Thế nên, cậu ấy biết chuyện của chúng mình thật rồi à?"

"Ừ, anh nói với cậu ấy rồi." Kỷ Sơn Dã nói.

"Anh nói cậu ấy á?" Lâm Ngư hơi bất ngờ.

"Ừ."

"Tại sao?"

"Sớm muộn thì cậu ấy sẽ biết thôi. Hơn nữa, anh không có ý định giấu giếm chuyện của hai đứa mình."

"Nhưng... nhưng hai đứa mình vừa hẹn hò được mấy hôm thôi." Lâm Ngư cảm thấy anh nói với người khác quá sớm.

Cậu hơi lo lắng: "Hơn nữa, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ người khác lỡ miệng, bị mọi người biết thì làm sao?"

Lau khô tóc Lâm Ngư xong, Kỷ Sơn Dã đặt khăn tắm sang một bên, vuốt v3 mặt cậu, hỏi: "Em không muốn để mọi người biết sao?"

Lâm Ngư biết thường diễn viên nổi tiếng hẹn hò đều lén lút, phần lớn đều không muốn công khai với mọi người. Mà hình như Kỷ Sơn Dã không giống vậy, anh có vẻ không quá quan tâm chuyện này.

"Em chỉ cảm thấy, chúng mình nên kín tiếng chút." Lâm Ngư nói.

Bởi vì đến bây giờ, Lâm Ngư vẫn cảm thấy mình đang chìm trong một giấc mộng đẹp, nếu như thực sự bị người ngoài biết đến, cậu sợ mình bị đẩy lên cao, sợ mình ngã xuống, càng sợ giấc mộng đẹp này nát vụn.

Kỷ Sơn Dã nhận ra sự lo lắng trong mắt cậu, nói: "Đừng sợ, có chuyện gì anh sẽ gánh vác."

Lâm Ngư nói: "Nhưng..."

Kỷ Sơn Dã dùng ngón tay chặn môi cậu lại, thở dài: "Được rồi, em muốn kín tiếng thì kín tiếng vậy. Còn việc công khai hay không thì đợi xem lúc nào mọi người phát hiện ra đi."

Anh nhìn vào đôi mắt Lâm Ngư ánh lên vẻ lo lắng, đè cậu ngã trên giường rồi áp người lên: "Được rồi, em đừng nghĩ mấy chuyện lung tung đó nữa, tập trung vào anh đây này." Tay anh luồn vào tóc cậu, kéo theo mùi hương rất nhạt.

Nếu như hỏi Lâm Ngư, trước và sau khi hẹn hò Kỷ Sơn Dã khác chỗ nào, cậu nhất định sẽ nói, sau khi hẹn hò, Kỷ Sơn Dã rất thích tiếp xúc cơ thể.

Thi thoảng là nắm tay, lúc lại là vuốt v3 mặt cậu, dường như anh vẫn luôn thích ôm cậu, hôn cậu.

Rồi như lúc này, bọn họ nhìn nhau, chỉ vài giây sau, Kỷ Sơn Dã lại hôn.

Trước đây, lúc Lâm Ngư mới biết đến Kỷ Sơn Dã, trên poster, trên TV, trên màn hình phim điện ảnh, cậu chỉ cảm thấy Kỷ Sơn Dã lạnh lùng cứng rắn, thiếu độ ấm, chắc chắn tay anh sẽ rất lạnh, là người khiến người khác sợ hãi.

Nhưng đến khi thực sự quen anh, hẹn hò với anh, Lâm Ngư mới biết thì ra tay Kỷ Sơn Dã rất ấm, cái ôm cũng ấm mà nụ hôn cũng ấm.

Nụ hôn của Kỷ Sơn Dã khiến Lâm Ngư từ từ chìm đắm, nó không hề dịu dàng như trước nữa mà vừa ngang ngược lại mạnh mẽ. Một bàn tay nhéo eo Lâm Ngư, tay còn lại đè lên tay Lâm Ngư, hai người mười ngón tay đan vào nhau.

Nhiệt độ trong căn phòng nhỏ hẹp bắt đầu tăng lên, mỗi phần tử trong không khí đều có phần đặc sệt khiến người ta hít thở không thông, mặt đỏ tim đập. Không biết qua bao lâu, Lâm Ngư cảm giác đồ ngủ của mình bị vén lên mới bắt đầu giãy ra, cuống quýt đè tay Kỷ Sơn Dã lại.

Lâm Ngư bị hôn đến choáng váng đầu óc, cậu nhìn Kỷ Sơn Dã, phát hiện anh đang hít thở sâu.

Tay anh vẫn đang quyến luyến nơi eo cậu, chỉ là không đợi Lâm Ngư nói gì, Kỷ Sơn Dã đã rút tay ra, nhưng vẫn vùi đầu vào cổ cậu.

Kỷ Sơn Dã dịch lên phía trên một lát, Lâm Ngư cảm nhận được sự khác thường của anh, mặt lập tức đỏ rực, đành nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn anh nữa.

Kỷ Sơn Dã lại cười, tay anh vẫn luồn qua tóc Lâm Ngư.

"Anh... anh, có phải anh nên về rồi không?" Lâm Ngư nói.

Kỷ Sơn Dã nói: "Vẫn sớm mà, anh ở thêm lát nữa."

Lâm Ngư liếc thời gian, nhỏ giọng nói: "Sắp mười hai giờ rồi, không sớm nữa."

"Không phải ngày mai anh còn phải dậy đi làm sao?"

Kỷ Sơn Dã nghiêng người, tay chống đầu giường nhìn cậu: "Em làm vậy là muốn đuổi anh ra ngoài đó à?"

"Không có." Lâm Ngư yếu ớt giải thích.

Kỷ Sơn Dã cười, nhẹ nhàng xoa mặt cậu: "Không làm khó em nữa, ở chỗ em mười phút nữa rồi sẽ đi."

Lâm Ngư không tin lời Kỷ Sơn Dã lắm nhưng mười phút sau, Kỷ Sơn Dã làm như lời anh nói, không dây dưa mà chỉ hôn cậu một cái, sau đó đứng dậy đi về.

Kỷ Sơn Dã chính là người nói được làm được.

27.

Chẳng mấy chốc, tiến độ quay của đoàn làm phim đã được ba phần tư. Tuy rằng trước đó xảy ra sạt lở khiến thời gian bị chậm trễ nhưng tính lại cẩn thận thì Kỷ Sơn Dã không nằm viện quá lâu, hơn nữa sau khi xuất viện, anh bắt đầu cấp tốc đẩy nhanh tiến độ.

Cứ theo tình hình này, nếu sau đó thuận lợi thì chừng hơn nửa tháng nữa, hẳn là bộ phim "Tuần hoàn tử vong" có thể đóng máy rồi.

Ở đoàn làm phim một thời gian dài, có lúc, Lâm Ngư đã sắp quên đi mình còn đang học thạc sĩ, nhưng dù sao vẫn sẽ có một số chuyện nhắc nhở cậu, thế giới hiện thực của cậu ra sao.

Lúc Lâm Ngư nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn, cậu chợt ý thức được rõ cuộc sống của cậu vốn như thế nào.

Tính ra cũng gần đến thời gian Lâm Ngư xin giáo viên hướng dẫn nghỉ trước đó rồi. Sau khi khai giảng, có mấy đề tài đều cần người phụ, giáo viên hướng dẫn gọi điện thoại cho cậu, hỏi lúc nào cậu có thể quay về trường.

Bình Luận (0)
Comment