Lâm Ngư nói, phải đợi đoàn làm phim đóng máy mới có thể quay về được.
Giáo viên hướng dẫn có vẻ không hài lòng lắm, nhưng không nói thêm gì mà chỉ dặn cậu mau chóng quay về.
Tuy không thể quay về ngay nhưng việc gì cần làm, Lâm Ngư đều không thể thiếu, có rất nhiều bảng số liệu cần xử lý bằng máy tính, cậu đều phải xử lý. Vì thế, thời gian sau, Lâm Ngư hầu như đều bận bịu qua lại hai bên đoàn làm phim và trường học.
Thế nên, thường khi Kỷ Sơn Dã đến tìm cậu, cậu đều hao tâm tổn sức làm việc trên máy tính trong phòng khách sạn, thậm chí, một vài lúc, cậu còn thường xuyên lơ là Kỷ Sơn Dã.
"Dạ?... Anh nói gì?" Lâm Ngư quay đầu nhìn Kỷ Sơn Dã.
"Anh nói là, em có muốn uống nước hay không?" Kỷ Sơn Dã lặp lại lần nữa.
Lâm Ngư nhìn anh đưa cốc nước tới, bèn nhận lấy nhấp một ngụm: "Cám ơn anh."
Kỷ Sơn Dã ngồi lên giường với cậu, tay vòng qua eo cậu từ đằng sau, cũng nhìn vào máy tính cậu: "Sao anh cảm thấy hình như dạo này em còn bận hơn cả anh thế?"
"Cũng không thấy em ăn được mấy miếng cơm tối."
"Ăn chút cơm đã." Kỷ Sơn Dã lấy hộp đồ ăn ra: "Anh bảo Tiểu Chu mua bữa khuya cho em."
Lâm Ngư chăm chăm vào máy tính: "Em làm xong rồi sẽ ăn."
"Ăn xong rồi làm." Kỷ Sơn Dã tính tắt máy tính của cậu đi.
Nhưng Lâm Ngư lại đè tay anh lại, cau mày ngẩng đầu nhìn anh: "Không được, em phải làm xong cái này sớm."
"Đã sắp một giờ sáng rồi, vẫn phải nộp ư?"
Lâm Ngư rất kiên trì: "Đúng."
Kỷ Sơn Dã nhìn cậu một lúc rồi thở dài, đành thuận theo ý cậu.
Lâm Ngư giải thích: "Mấy ngày nay khá bận, mà việc ở trường em cũng không thể trì hoãn, nhất định phải làm."
Kỷ Sơn Dã không nói gì, nhưng vẫn ở lại bên cạnh cậu, dường như đang chờ cậu kết thúc. Lâm Ngư thầm áy náy, đường đường là một diễn viên nổi tiếng, bình thường thời gian của anh đều được xếp kín mít, giờ anh quay phim xong, đã hơn một giờ sáng rồi mà vẫn ngồi chờ trong căn phòng chật hẹp này của cậu.
"Hay là, anh đi về ngủ trước đi. Em làm xong sẽ ăn đồ anh đưa, mai anh phải dậy rất sớm, nếu giờ mà còn chưa về về thì chắc chắn không nghỉ đủ đâu." Lâm Ngư nói.
Kỷ Sơn Dã nói: "Em làm đi, lát nữa anh về."
Lâm Ngư không khuyên nổi anh, cậu nghĩ mình vẫn còn một vài số liệu nữa bèn tăng tốc độ, muốn làm xong sớm để Kỷ Sơn Dã về nghỉ sớm chút. Nhưng vừa xử lý số liệu trong máy tính một lát, màn hình đột nhiên tắt ngúm. Cậu nhìn một vòng, thì ra là do sạc của máy tính bị lỏng, không sạc vào điện nên máy tính sập nguồn.
Lâm Ngư thở dài, ấn lại sạc nhưng ổ cắm trong phòng cậu lại có vấn đề, dù có ấn thế nào thì sạc máy tính vẫn không lên điện. Cậu rầu rĩ muốn bứt tóc.
Kỷ Sơn Dã nắm lấy tay cậu: "Tới phòng anh đi."
Lâm Ngư nhìn anh, Kỷ Sơn Dã nói tiếp: "Ổ cắm phòng anh không sao."
Anh nói rồi đứng lên: "Đi thôi, còn không đi nữa là em không nộp được số liệu đâu."
Lâm Ngư ngồi tại chỗ một lát, cuối cùng vẫn chọn thoả hiệp, nghĩ giờ đã hơn một giờ sáng, hẳn là không có ai đi ngoài thấy được bọn họ đâu. Cuối cùng cậu đành cầm máy tính đi theo Kỷ Sơn Dã tới phòng anh.
Lại nói, đây là lần đầu tiên cậu chính thức vào phòng của Kỷ Sơn Dã, trước đó cậu đến phòng khách trong phòng anh lấy đồ hộ Chu Chi Tường, đi vội nên đến cả nhìn cũng không dám. Nhưng bây giờ, cậu lại thật sự đi theo Kỷ Sơn Dã, tới phòng anh, vào phòng ngủ của anh.
"Em cứ nhìn chằm chằm trong phòng làm gì?" Kỷ Sơn Dã cầm quần áo trên ghế sofa lên: "Không có gì cả, cũng không có gì đẹp đâu."
Phòng của Kỷ Sơn Dã lớn hơn phòng cậu một chút, bên ngoài còn có phòng khách. Trên bàn có để vài thứ nhỏ nhỏ lộn xộn, đều là những đồ sẽ cần dùng đến khi đóng phim. Lâm Ngư biết, phần lớn đồ trên bàn đều do Hạ Diệp và Chu Chi Tường để lại, nơi đây thỉnh thoảng sẽ được coi như khu vực làm việc của bọn họ.
"Đi vào trong đi." Kỷ Sơn Dã nói rồi mở cửa phòng ngủ.
Không giống với bài trí bên ngoài, Lâm Ngư kinh ngạc phát hiện, phòng ngủ của Kỷ Sơn Dã cực kỳ ngăn nắp, rõ ràng chỉ là một căn phòng khách sạn phổ thông trong núi thế mà phòng của anh lại được sắp xếp như khách sạn cao cấp vậy, đồ đạc đều được bố trí ngay ngắn, đến kịch bản cũng được xếp gọn gàng, đặt trên bàn.
"Lấy máy tính ra, anh cắm sạc cho em." Kỷ Sơn Dã đi tới bên giường.
Lâm Ngư dè dặt đi tới, bước đi có phần rón rén.
Kỷ Sơn Dã vừa cắm sạc máy tính cho cậu vừa nói với cậu: "Em ngồi tạm trên giường đi, anh đi dọn cho em."
"Không cần đâu, em ngồi bàn là được rồi." Lâm Ngư không dám tới gần chiếc giường không vương một hạt bụi của anh.
Kỷ Sơn Dã dọn dẹp xong, lại kéo Lâm Ngư ngồi lên giường, sau đó khom lưng nắm lấy cổ chân cậu, Lâm Ngư giật mình chợt rút chân về: "Anh làm gì thế?"
"Cởi giày cho em lên giường." Kỷ Sơn Dã nhấc chân của cậu rồi nhấc cả người cậu lên: "Em đừng câu nệ quá, em ở phòng em thế nào thì ở phòng anh cũng vậy đi."
Cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày có người cởi giày cho mình, càng không ngờ tới người đó sẽ là Kỷ Sơn Dã. Cậu cứ thế ngây ngẩn nhìn anh thật lâu, mãi đến khi Kỷ Sơn Dã xoa đầu cậu: "Nhìn anh mãi thế, em không định xử lý số liệu nữa à?"
Lúc này Lâm Ngư mới nhớ đến chính sự, bèn vội vàng mở máy tính ra, tiếp tục sửa bảng số liệu. Còn Kỷ Sơn Dã thì nửa nằm đằng sau, thoải mái đọc kịch bản.
Qua chừng nửa giờ, cuối cùng Lâm Ngư cũng nộp số liệu, cậu mệt đến độ nhức eo đau lưng, ngáp một cái rồi tắt máy tính.
Kỷ Sơn Dã thấy vậy cũng thả kịch bản trong tay xuống, hỏi cậu: "Làm xong rồi à?"
"Ừm."
"Đi ăn cơm đi, mua bữa khuya cho em mà em còn chưa ăn đó." Kỷ Sơn Dã nói.
Lâm Ngư mệt đến độ chỉ muốn về nghỉ sớm luôn, cậu dọn đồ: "Em dậy rồi sẽ ăn sau, buồn ngủ lắm rồi."
"Không được, cả ngày hôm nay em đã không ăn bữa nào đàng hoàng rồi, cơm ở ngay bên ngoài, ăn xong rồi hẵng về, không tốn bao nhiêu thời gian đâu." Kỷ Sơn Dã nói.
Lâm Ngư nghĩ nghĩ rồi gật đầu, nói: "Vậy cũng được."
Cậu ngoan ngoãn đi theo Kỷ Sơn Dã ra ngoài, Kỷ Sơn Dã dặn Tiểu Chu dùng hộp giữ nhiệt để đựng cơm mua nên lúc Lâm Ngư mở cơm ra ăn thì đồ vẫn hơi ấm. Kỷ Sơn Dã ngồi trên ghế sofa nhìn cậu ăn cơm, chiếc cốc để trên bàn không còn nước, anh bèn đứng dậy đun nước cho cậu uống.
Đun nước hết khoảng vài phút, sau đó Kỷ Sơn Dã bưng ấm nước quay lại thì phát hiện Lâm Ngư đã vùi người trên ghế sofa ngủ thiếp đi rồi, trong tay cậu vẫn cầm đũa, cơm trong hộp vẫn chưa ăn xong.
Kỷ Sơn Dã khẽ gọi cậu một tiếng, cậu không đáp lời.
Kỷ Sơn Dã nở nụ cười, lần đầu tiên anh thấy người khác đang ăn cơm mà cũng ngủ thiếp đi được, chắc là do cậu mệt quá rồi.
Anh không đánh thức cậu nữa mà lặng lẽ đi tới, nhẹ nhàng lấy đũa trong tay cậu xuống rồi dùng giấy ăn lau miệng cho cậu.
Anh ôm Lâm Ngư về phòng ngủ, để cậu nằm trên giường của mình, sau đó tắt đèn phòng, vòng cánh tay qua ôm Lâm Ngư từ đằng sau rồi cũng thiếp đi.