28.
7 giờ sáng, Kỷ Sơn Dã đã bị tiếng đồng hồ báo thức bên giường đánh thức. Anh tắt báo thức trên điện thoại, đưa mắt Lâm Ngư còn ngủ trong lòng mình, hiếm khi không rời giường dậy đánh răng rửa mặt ngay mà lại ôm Lâm Ngư nằm thêm một lúc nữa.
Ý thức anh đã tỉnh táo, không bao lâu sau, anh nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài, hẳn là Chu Chi Tường đã tới. Đúng như dự đoán, ngay sau đó anh nghe được thấy cửa phòng ngủ bị gõ hai tiếng: "Anh Kỷ, anh đã dậy chưa?"
Không nghe được Kỷ Sơn Dã đáp lời, Chu Chi Tường không dám đi vào. Cậu ấy chỉ dựa vào bên cửa, im lặng đợi một lúc, Kỷ Sơn Dã mở cửa cho cậu ấy.
"Cậu chờ ở bên ngoài một lát, tôi còn chưa đánh răng rửa mặt." Kỷ Sơn Dã nói rồi đi vào trong phòng vệ sinh cá nhân.
Bình thường khi Chu Chi Tường tới, anh Kỷ đã đánh răng rửa mặt xong xuôi rồi, lần đầu tiên cậu ấy chứng kiến anh nằm nán thêm chút như hôm nay.
"Dạ, em chờ anh bên ngoài." Chu Chi Tường đang muốn quay người lại thoáng thấy qua khe cửa phòng ngủ hình như còn một người ở trên giường.
Cậu ấy lập tức trợn tròn mắt, nhìn cẩn thận lại lần nữa, hình như là bóng lưng của Lâm Ngư.
Hôm qua anh Kỷ ngủ cùng với Lâm Ngư? Tiến độ này có vẻ nhanh quá rồi.
Bọn họ mới hẹn hò được mấy ngày.
Trong đầu Chu Chi Tường lập tức hiện ra một số hình ảnh full HD không thể phát sóng, nhưng nhìn dáng vẻ của anh Kỷ không giống hôm qua làm chuyện gì đâu nhỉ.
Hay là làm rồi, nhưng vừa dọn dẹp thoả đáng rồi nên coi như không có chuyện gì?
Kỷ Sơn Dã thay quần áo, rửa mặt đánh răng xong trở lại đã thấy Chu Chi Tường đứng trước cửa với vẻ trầm tư suy nghĩ bèn hỏi cậu ấy: "Nghĩ gì thế?"
Chu Chi Tường lập tức phản ứng lại: "Không có gì."
Kỷ Sơn Dã lấy vài món đồ, liếc qua Lâm Ngư ở bên giường, đắp lại chăn giúp cậu. Cảnh tượng này khiến Chu Chi Tường đứng cửa suýt kinh ngạc rớt quai hàm.
Khi ở riêng, Kỷ Sơn Dã còn có một mặt dịu dàng quan tâm thế sao? Sao cậu ấy đã quen anh lâu vậy rồi mà chưa từng được chứng kiến? Hẹn hò có ảnh hưởng tới một người lớn thế sao?
“Đi thôi, lát nữa rồi gọi em ấy sau.” Kỷ Sơn Dã đóng cửa phòng ngủ lại.
Anh xem thời gian, nghĩ đến thời gian làm việc hôm nay rồi nói với Chu Chi Tường: "Cậu đợi đến 7h40 rồi gọi em ấy tới đoàn làm phim. Hôm qua em ấy làm muộn quá, để em ấy ngủ thêm lát nữa."
Chu Chi Tường vốn đang hé miệng thì hoàn toàn không khép lại nổi nữa, chậm chạp không nói nên lời.
"Đừng ra ngoài nói lung tung." Kỷ Sơn Dã nhìn cậu ấy.
"Em... em biết." Chu Chi Tường gật đầu.
Lần này cậu ấy rất mừng, may là mình không nhận hoạt động phỏng vấn thường ngày của đoàn làm phim cho Kỷ Sơn Dã, nếu như ngộ nhỡ hôm đó tổ chương trình đột nhiên tới đột kích, quay dáng vẻ lúc rời giường của Kỷ Sơn Dã, nhìn thấy một người đàn ông khác trên giường anh thì chẳng phải sẽ rối loạn hoàn toàn sao.
Kỷ Sơn Dã tới đoàn làm phim từ sớm, Chu Chi Tường ở lại, chờ đến 7h40 gọi Lâm Ngư rời giường, sau đó đi cùng cậu với đoàn làm phim. Đến thời gian, cậu ấy dè dặt đẩy cửa ra đánh thức Lâm Ngư.
"Tiểu Lâm, Tiểu Lâm, tỉnh lại đi."
Lâm Ngư mơ màng tỉnh lại, thấy vẻ rối rắm trong mắt Chu Chi Tường. Cậu lại nhìn sang bên giường, hình như đây là phòng của Kỷ Sơn Dã.
Chu Chi Tường nói: "Anh Kỷ bảo tôi gọi cậu dậy, chúng ta mau sửa soạn rồi tới đoàn làm phim thôi."
"Ừm." Lâm Ngư nhìn ra bên ngoài hỏi: "Kỷ Sơn Dã đâu?"
"Anh ấy tới đoàn làm phim trước rồi."
Lâm Ngư hỏi cậu ấy: "Mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ bốn mươi."
Lâm Ngư đột nhiên vén chăn dậy xuống giường: "Sao tôi ngủ muộn vậy chứ?" Cậu cuống cuồng: "Nhất định sẽ đến muộn mất."
"Đừng cuống, không muộn đâu." Chu Chi Tường: "Anh Kỷ dặn tôi gọi cậu giờ này mà."
Lâm Ngư đi vòng quanh mới nhớ ra đây là phòng của Kỷ Sơn Dã, quần áo của cậu đang ở trong phòng mình bèn nói: "Xin lỗi, khả năng cậu phải đợi tôi lát nữa, tôi phải về thay quần áo."
"Không sao, tôi đợi cậu."
Lâm Ngư thay quần áo, luống cuống ngồi lên xe Chu Chi Tường vội vàng tới đoàn làm phim. Trong quá trình đi mười mấy phút ngắn ngủi, Chu Chi Tường nhìn cậu mấy lần, không nhịn được hỏi cậu: "Cậu và anh Kỷ quen từ bao giờ đó?"
"Gần như là từ lúc đoàn làm phim khai máy."
"Thế cũng mới bao lâu. Tôi còn tưởng hai người quen từ trước cơ." Chu Chi Tương nghĩ một lát rồi lại hỏi cậu: "Tôi hơi tò mò, cậu với anh Kỷ hẹn hò thế nào đó?"
Lâm Ngư: "Sao lại hỏi tôi chuyện này?"
Chu Chi Tường: "Vì trước đó thấy hai người nào có chút giao lưu gì, cậu và anh Kỷ đều khá lạnh nhạt, thậm chí có lúc tôi còn cảm thấy hai người không phải cùng dấu đẩy nhau sao, thực sự không tưởng tượng ra được dáng vẻ của hai người khi yêu đương được. Hay là hai người nói chuyện qua điện thoại nhiều thế?"
Lâm Ngư nghĩ đến lịch sử trò chuyện chỉ ngắn ngủn vài trang của cậu và Kỷ Sơn Dã trên Wechat, hai người nói chuyện qua điện thoại vốn không nhiều, đa số thời gian đều là gặp mặt trò chuyện.
"Sao cậu theo đuổi được anh Kỷ đó? Anh ấy giống người bình thường không? Dùng phương pháp bình thường là có thể theo đuổi được ư?" Chu Chi Tường hỏi có hơi giống độc thoại.
Lâm Ngư yên lặng, dù đổi lại là bất cứ ai thì có lẽ đều sẽ không ngờ được là Kỷ Sơn Dã là người nhắc đến chuyện hẹn hò trước.
Chu Chi Tường thấy Lâm Ngư cúi đầu, như đang lo lắng gì đó còn nói: "Yên tâm, tôi sẽ che giấu với bên ngoài giúp hai người."
"Có điều, hiện giờ paparazzi rất ghê gớm, cậu có ở đâu, bọn đó cũng có thể tìm ra cậu. Ở bên ngoài, cậu và anh Kỷ nhất định phải cẩn thận, nhất định phải kín tiếng bằng mọi giá, chứ mà bị lộ ra thật thì tuyệt đối không phải chuyện đơn giản." Chu Chi Tường căn dặn cậu.
"Tôi biết." Lâm Ngư nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu biết mình và Kỷ Sơn Dã hẹn hò có thể xảy ra chuyện gì. Cũng vì rõ ràng, thế nên mỗi bước đều phải dè chừng thận trọng.
29.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tựa như cát lọt qua kẽ tay vậy.
Mỗi ngày Lâm Ngư đều rất bận, bận trang điểm cho Kỷ Sơn Dã, bận viết đề tài ở trường, còn phải tranh thủ tránh né hành động vụng trộm của Kỷ Sơn Dã trước mặt người khác trong thời gian rảnh. Trước đây, lúc hai người họ vừa bắt đầu, anh chỉ lén sờ tay cậu, sau đó gan lớn hơn, anh sẽ không kiêng dè hôn cậu trong phòng trang điểm không người.
Chu Chi Tường không chỉ một lần đẩy cửa chứng kiến cảnh bọn họ thân mật nữa, mỗi lần thấy bọn họ, cậu ấy đều sẽ ngượng ngùng đằng hắng lớn tiếng một cái. Lần nào Lâm Ngư cũng đều đỏ hết mặt, cậu đã nói với Kỷ Sơn Dã mấy lần rồi, bảo anh kiềm chế lại chút nhưng có vẻ cũng không có hiệu quả gì.
Đợi đến khi cuối cùng phát hiện thời gian trôi qua thật nhanh thì bộ phim "Tuần hoàn tử vong" này đã sắp sửa đóng máy.
Cảnh quay cuối vào đêm khuya, đoàn làm phim đã chuẩn bị trước hoa tươi và bánh ngọt cho Kỷ Sơn Dã. Buổi tối, Lâm Ngư trang điểm xong cho Kỷ Sơn Dã thì chợt ý thức được khả năng sau này cậu không còn cơ hội trang điểm cho Kỷ Sơn Dã nữa rồi.
Tay cậu chậm chạp không di chuyển, Kỷ Sơn Dã hỏi cậu làm sao thế. Lâm Ngư nhìn vào đôi mắt sâu của anh, nói, không có gì.