Sau này, Lâm Ngư tạm thời dự định không làm thợ trang điểm tiếp nữa, khoảng thời gian này cậu đã kiếm được rất nhiều tiền, đã đủ chi phí để cậu học thạc sĩ rồi. Hơn nữa, các dự án cần nghiên cứu về sau rất nhiều, đoán chừng cũng không có nhiều thời gian rảnh quá nữa, cậu phải nghiêm túc hoàn thành sự nghiệp học tập của mình đã.
Đây vốn là kế hoạch Lâm Ngư đã đề ra trước khi nghỉ hè, chỉ là hiện giờ cậu lại có phần khổ sở.
Lúc Kỷ Sơn Dã quay cảnh quay cuối cùng, Lâm Ngư lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn.
Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, nhắc lại thấy khéo, đây cũng chính là chiếc áo anh mặc khi cậu gặp lần đầu tiên ở đoàn làm phim.
Lâm Ngư vẫn nhớ, hôm đó Kỷ Sơn Dã đối xử với mọi người đều rất gần gũi, trông anh có vẻ rất thân thiện, tuy đó chỉ là trông có vẻ thôi, Lâm Ngư cảm thấy thực tế anh đều giữ khoảng cách với tất cả mọi người.
Đến bây giờ, Lâm Ngư vẫn cho là thế. Cậu biết bản chất Kỷ Sơn Dã là người rất lạnh nhạt. Đương nhiên, ngoại trừ khi yêu đương, Lâm Ngư may mắn được hưởng chút đặc quyền này.
"Cắt---" Đạo diễn hô lên qua micro, cảnh quay cuối cùng đến đây kết thúc.
Pháo hoa được kéo lên, những mảnh giấy đủ màu sắc bay lả tả trong bầu trời đêm, nhân viên đoàn làm phim xông tới tặng hoa tươi vào lòng Kỷ Sơn Dã.
"Đóng máy vui vẻ!"
"Cám ơn mọi người." Kỷ Sơn Dã.
Từng người trong đoàn làm phim lần lượt tới ôm Kỷ Sơn Dã, nói lời chúc mừng với anh. Lâm Ngư đứng yên lặng bên một cái cây cách đó không xa, không tiến lên ôm anh.
Bọn họ không có tư cách ôm nhau trước mặt người khác.
Kỷ Sơn Dã nhìn xung quanh, anh chạm mắt Lâm Ngư giữa không trung, có vẻ như muốn đi về bên đây.
"Kỷ Sơn Dã, bên này." Đạo diễn gọi anh.
"Vâng." Kỷ Sơn Dã đáp lời nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Lâm Ngư.
"Mau tới đây, cùng cắt bánh gato rồi chụp ảnh nữa."
"Được." Kỷ Sơn Dã đi.
Lâm Ngư cũng quay người đi, điện thoại trong túi quần rung lên, cậu lấy ra xem. Là tin nhắn Kỷ Sơn Dã gửi đến: [Tới xe bảo mẫu chờ anh.]
Lâm Ngư dọn đồ của mình xong bèn đi vào xe chờ Kỷ Sơn Dã. Bên trong chỉ có một mình lái xe của Kỷ Sơn Dã, Tiểu Chung, anh ấy thấy Lâm Ngư vào thì chào hỏi cậu: "Anh Tiểu Lâm."
"Anh Kỷ bảo tôi vào trong xe chờ anh ấy."
Tiểu Chung không nói gì, ngược lại còn kéo cửa giúp cậu: "Được, anh vào trong ngồi đi."
Ban đầu Lâm Ngư còn nghĩ có lẽ Tiểu Chung sẽ nghi ngờ mối quan hệ của cậu và Kỷ Sơn Dã nhưng nhìn biểu hiện của anh ấy có vẻ vô cùng tự nhiên thì Lâm Ngư lại đoán có khi người này đã biết chuyện của cậu và Kỷ Sơn Dã rồi.
Tiểu Chung không phải người hay nói, sau khi lên xe, phần lớn thời gian anh ấy đều xem điện thoại còn Lâm Ngư cảm thấy dễ chịu hiếm thấy, cậu chỉ dựa vào cửa xe, ngây người.
Lâm Ngư vốn tưởng rằng mình phải đợi thật lâu, dù sao hôm nay là buổi cuối cùng, những nghi thức đóng máy thường sẽ phải tiến hành khá lâu. Nhưng thực tế, cậu chỉ chờ chừng nửa tiếng, Kỷ Sơn Dã đã trở lại rồi.
Lúc cửa xe mở ra, tay anh đang ôm một bó hoa lớn. Chu Chi Tường cũng cầm một đống đồ vào trong.
Kỷ Sơn Dã đặt hoa trong tay qua một bên, Chu Chi Tường hỏi anh: "Anh Kỷ, lát nữa về khách sạn hay tới chỗ Tiểu Hạ trước? Vẫn chưa dọn xong quần áo của bên tài trợ."
"Về khách sạn trước đi." Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư, ngồi bên cạnh cậu.
"Được. Vậy lát nữa em báo với Tiểu Hạ một tiếng." Chu Chi Tường nói.
"Tiểu Chu, cậu và Chung Phàm về phòng nghỉ lấy quần áo của tôi trước đã, tôi quên không cầm về rồi." Kỷ Sơn Dã nói.
Chu Chi Tường không dọn dẹp đồ đạc trong tay nữa, cậu ấy ngẩng đầu bèn liếc Lâm Ngư một cái như thần xui quỷ khiến, rồi đưa mắt nhìn Tiểu Chung, nói: "Vâng, vậy bọn em đi trước."
Lâm Ngư không hiểu tại sao nhìn Kỷ Sơn Dã.
Chu Chi Tường chuẩn bị xuống xe, nhưng đi tới bên cạnh cửa xe lại cực kỳ ngượng ngùng quay đầu nhỏ giọng nói một câu: "À, anh Kỷ, anh cố gắng đừng quá đà, bên xe vẫn còn rất nhiều người."
Kỷ Sơn Dã nhìn cậu ấy: "Tiểu Chu, cậu đang nghĩ gì lung tung thế?"
Chu Chi Tường cuống quýt chạy đi: "Không có là tốt rồi, không có là tốt rồi."
Cửa xe đóng lại, bên trong xe chỉ còn hai người Kỷ Sơn Dã và Lâm Ngư. Kỷ Sơn Dã hỏi cậu: "Sao ban nãy em không qua?"
Lâm Ngư: "Em thấy người bên cạnh anh nhiều quá."
Kỷ Sơn Dã tỏ vẻ không vui lắm, Lâm Ngư không dám nhìn vào mắt anh. Một lát sau, Kỷ Sơn Dã hỏi cậu: "Hôm nay em làm sao thế? Anh cảm thấy em có vẻ mất tập trung."
"Không có gì." Lâm Ngư cúi đầu.
Cậu hỏi Kỷ Sơn Dã: "Mai anh về thành phố S à?"
"Đúng rồi, bên đó có một sự kiện quảng bá."
Kỷ Sơn Dã nói: "Ngày kia anh sẽ về thành phố A, sau đó sẽ ở đây một thời gian. Em có muốn cùng về với anh không?"
Lâm Ngư lắc đầu: "Không cần đâu. Em về thành phố B, phải về trường học, bên trường còn một đống việc phải xử lý."
Kỷ Sơn Dã gật đầu, nắm tay cậu: "Thế --- anh cũng về thành phố B. Tiện anh cũng có nhà mua ở bên đó."
Lâm Ngư nhìn anh, thoáng chần chừ rồi vẫn nói ra: "Sau này, khả năng em sẽ không làm thợ trang điểm nữa."
Kỷ Sơn Dã hỏi: "Tại sao?"
"Em làm thợ trang điểm part time chính là vì kiếm tiền, giờ tiền đã kha khá rồi, em cũng phải về trường học."
"Không làm nữa cũng được, mỗi ngày nhìn em bận hai đầu quá mệt. Sau này, em tập trung vào việc học là được rồi." Kỷ Sơn Dã không quá để ý việc này, Lâm Ngư có làm thợ trang điểm hay không cũng không sao cả.
Anh nghĩ đến ánh mắt Lâm Ngư nhìn mình từ xa ban nãy, cứ có cảm giác khoảnh khắc ấy khoảng cách giữa anh và cậu rất xa, mà đến giờ Ký Sơn Dã kề bên cậu, nắm lấy tay cậu, anh mới có thể cảm nhận được mối quan hệ thân mật của hai người.
Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư một lát lại kìm lòng không đặng hôn cậu. Lâm Ngư vùi đầu trong lòng anh, tựa như một chú mèo mềm mại. Mùi hương trên người cậu rất nhẹ nhàng khiến Kỷ Sơn Dã cảm thấy cực kỳ thoải mái.
"Sau khi về trường, có lẽ em sẽ không có nhiều thời gian gặp anh nữa." Lâm Ngư nói.
Kỷ Sơn Dã cúi đầu nhìn cậu.
"Trường học có rất nhiều đề tài phải làm, em còn phải viết luận văn nữa." Lâm Ngư giải thích: "Thời gian nghỉ ngơi rất ít, không giống như ở đoàn làm phim, có thể tranh thủ khoảng trống lúc làm việc gặp mặt anh."
Kỷ Sơn Dã nhíu chặt mày, hỏi cậu: "Phải bận lâu lắm sao?"
Lâm Ngư nói: "Ừm, khả năng là thế."
"Anh biết rồi." Kỷ Sơn Dã chỉ đáp vậy, Lâm Ngư không rõ thái độ của anh là không vui hay vui, hay là anh không để ý đến chuyện này.
Một lát sau, Kỷ Sơn Dã lại hỏi cậu: "Thế chừng nào em về trường?"
"Tối mai."
Kỷ Sơn Dã vuốt tóc cậu: "Đến nơi nhớ gọi điện thoại cho anh."
"Vâng."
Có tiếng bước chân lại gần, là Chu Chi Tường trở về, cậu ấy gõ cửa sổ xe nhưng không mở cửa: "Anh Kỷ, em có thể vào không?"
Lâm Ngư vội vàng ra khỏi khỏi lồ|\|g ngực Kỷ Sơn Dã, nhưng vừa nhổm dậy lại bị Kỷ Sơn Dã giữ chặt trong ngực: "Đừng nhúc nhích."
"Bọn họ về rồi." Lâm Ngư nhìn anh.
Kỷ Sơn Dã nói: "Bọn họ đều biết quan hệ của chúng mình rồi, em sợ gì chứ."
Anh không thả tay ôm Lâm Ngư ra, hô với bên ngoài: "Vào đi."
Chu Chi Tường bước vào xe, thấy bọn họ đang dựa sát vào nhau thì cười quay đầu lại, trong lòng lại không nhịn được cảm thán, quả nhiên người đang yêu đương khác thật. Cậu ấy có nằm mơ cũng không thể ngờ người như anh Kỷ khi yêu lại có bầu không khí ngọt ngào đến vậy.