Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 45

30.

Sau khi về trường học, Lâm Ngư gần như vừa bỏ vali xuống là đã bắt đầu theo giáo viên hướng dẫn tập trung vào việc đề tài nghiên cứu.

Cậu vốn cho rằng bản thân phải mất một khoảng thời gian để thích ứng với sự khác biệt giữa đoàn làm phim và trường học, dù sao, đã rất lâu rồi cậu chưa về trường rồi. Nhưng sự thực là, cậu hoàn toàn không có sức, cũng không có thời gian để suy nghĩ đến mấy chuyện này. Cậu giống như bị người ta không ngừng kéo về phía trước, đợi đến khi dừng lại thì đã bắt đầu quen thuộc với nhịp điệu ở trường rồi.

Bởi vì thời gian xin nghỉ quá dài, có rất nhiều chuyện tồn đọng. Ngày đầu tiên vừa tới trường, cậu đi gặp mặt liên tục, đầu tiên là đi gặp giáo viên hướng dẫn, sau đó lại họp với các thành viên trong nhóm nghiên cứu, cuối cùng là họp thảo luận về đề tài, đợi đến khi có thể ngơi tay đã là mười giờ tối rồi.

Thậm chí cậu còn chưa ăn cơm tối.

Lâm Ngư đi tới siêu thị trong trường mua gì đó ăn đỡ, trên đường về kí túc, cậu mới có thời gian lấy điện thoại ra.

Buổi trưa, Kỷ Sơn Dã gọi điện thoại cho cậu, lúc ấy Lâm Ngư đang gặp giáo viên hướng dẫn, không nghe máy được. Sau đó anh gửi cho cậu mấy tin nhắn, hỏi cậu đang làm gì. Lâm Ngư đọc được nhưng lúc đó cậu đang thảo luận với các thành viên trong nhóm, chột dạ ấn tắt điện thoại, nghĩ đợi lát nữa rồi trả lời anh.

Có điều bận bịu quá, quay đi quay lại cậu đã quên mất, đến khi nhớ ra đã đến giờ này.

Lâm Ngư vỗ đầu mình, thầm kêu không ổn, vội vàng gọi điện thoại cho Kỷ Sơn Dã.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, Lâm Ngư lập tức xin lỗi: "Xin lỗi... xin lỗi anh, hôm nay em bận quá, không phải em cố ý không nghe điện thoại của anh."

Kỷ Sơn Dã thở dài một hơi: "Em bận đến giờ à?"

Lâm Ngư gặm bánh mì trên đường đi: "Ừm, giờ mới ăn tối."

"Hôm nay em làm gì thế?" Giọng điệu của Kỷ Sơn Dã có vẻ không tức giận lắm.

Lâm Ngư kể hết việc hôm nay cho anh, Kỷ Sơn Dã hỏi cậu: "Có mệt không?"

Lâm Ngư không ngờ anh sẽ hỏi mình câu này, rất ít người quan tâm cậu có mệt hay không, cậu bèn nói: "Vẫn ổn."

Kỷ Sơn Dã nói: "Hoạt động ở thành phố S kết thúc, mai anh sẽ tới chỗ em."

Lâm Ngư vừa đi vừa nói chuyện với anh: "Nhanh thế à?"

"Ừm, sau đó anh chưa có việc nên sẽ nghỉ ngơi một thời gian ngắn."

Kỷ Sơn Dã không còn trẻ nữa, anh không bất chấp nhận phim, gần như ngày ngày đều ở đoàn làm phim như khi còn trẻ. QUa tuổi ba mươi, anh đã tính giảm nhịp điệu đóng phim lại rồi.

"Khả năng mai em không tới sân bay đón anh được rồi." Lâm Ngư nói.

Kỷ Sơn Dã đáp: "Không cần em tới sân bay đón. Em cứ ở trường lo việc của mình là được rồi, anh sắp xếp xong sẽ đi tìm em."

"Anh tới trường à?" Lâm Ngư nói.

"Không phải thế thì còn đi đâu được?" Kỷ Sơn Dã nói.

Anh biết Lâm Ngư đang lo lắng điều gì nên nói thêm: "Yên tâm, anh lái xe đi, không ai thấy anh đâu."

Có lúc, Kỷ Sơn Dã cảm thấy Lâm Ngư còn giống diễn viên nổi tiếng hơn cả mình, em ấy cực kỳ lo lắng chuyện yêu đương sẽ bị lộ.

"Được rồi, vậy em chờ anh." Lâm Ngư vừa nói vừa vào ký túc của nghiên cứu sinh, cậu chạm mặt bạn cùng lớp ở hành lang, bọn họ chào cậu, Lâm Ngư bèn gật đầu với bọn họ rồi nói với Kỷ Sơn Dã: "Em đến ký túc rồi, mai nói chuyện sau nhé."

Kỷ Sơn Dã xem đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi: "Ừm, vậy em nghỉ sớm đi."

"Được."

"Trước khi ngủ nhớ chúc ngủ ngon anh." Kỷ Sơn Dã nói thêm.

"Không được soạn tin nhắn, phải gửi tin nhắn thoại cho anh." Anh lại nhấn mạnh.

Lâm Ngư bật cười: "Được, em biết rồi."

Kí túc xá nghiên cứu sinh Lâm Ngư đang ở là phòng hai người, lúc cậu về, bạn cùng phòng đang đeo headphone phấn khích chơi game. Cậu ta không nghe được tiếng cậu về, mắt liên tục nhìn chằm chằm vào màn hình.

Lâm Ngư thả đồ của mình xuống rồi đi rửa mặt, thay đồ ngủ xong bèn về giường mình. Cậu mở khoá màn hình điện thoại, trên đó vẫn đang hiển thị khung trò chuyện giữa cậu và Kỷ Sơn Dã khi nãy.

“Ngủ ngon.” Cậu cười gửi tin nhắn thoại cho Kỷ Sơn Dã.

Rất nhanh, Kỷ Sơn Dã cũng gửi tin nhắn thoại đến, vài giây ngắn ngủi. Lâm Ngư liếc bạn cùng phòng ở đối diện, mặc dù biết cậu ta không nghe được gì nhưng cậu vẫn đeo tai nghe lên, im lặng nghe Kỷ Sơn Dã nói.

"Ngủ ngon, Cá nhỏ." Anh nói.

Lâm Ngư đỏ mặt, chưa từng có ai gọi tên cậu thân mật thế, ngoại trừ khi còn bé, mẹ từng gọi cậu như vậy.

Vài giây yên lặng qua đi, Lâm Ngư đột nhiên cay cay mũi, tầm mắt trở nên mờ đi, cậu cố kìm nén để mình không khóc lên.

Thế giới này thật sự quá thần ký, có thế nào Lâm Ngư cũng không nghĩ tới, ác ma hung tàn từng bóp cổ cậu trong mơ mấy năm trước lại có ngày dịu dàng gọi tên cậu trong hiện thực đến vậy.

Lâm Ngư chợt ý thức được, có lẽ cậu của trước kia thực sự quá ngây thơ. Bởi vì rõ ràng Kỷ Sơn Dã dịu dàng vậy cơ mà.

Sau này, có lẽ khi mơ đến Kỷ Sơn Dã sẽ không phải ác mộng nữa.

Lâm Ngư nhìn tin nhắn Kỷ Sơn Dã gửi đến cho mình rất lâu, nhưng không tiếp tục nghe nữa, cậu hơi không nỡ. Dù biết rằng nó sẽ không biết mất nhưng cậu vẫn sợ nghe nhiều hơn vài lần sẽ khiến nó hao đi.

Cậu tắt điện thoại, nhắm mắt đi ngủ.

31.

Buổi trưa, lúc Lâm Ngư ăn cơm ở căn tin trường thì chạm mặt Mạnh Thiên Hà đã lâu không gặp. Cậu ấy vẫy tay với cậu từ xa, sau đó bê khay cơm tới ngồi đối diện với cậu.

"Cậu về rồi à." Mạnh Thiên Hà cực kỳ vui vẻ: "Lâu lắm rồi không gặp cậu, trước đó gửi tin nhắn cho cậu mà cậu chẳng để ý gì tới tôi cả. Đến hôm khai giảng, giáo viên hướng dẫn bảo cậu xin nghỉ, tôi còn đang rầu rĩ, tưởng cậu ngã bệnh đó."

Cậu ấy hỏi cậu: "Cậu nghỉ làm gì đó? Bệnh thật à?"

"Không bị bệnh, tôi đi kiếm tiền."

"Cậu nói thật đúng là lời ít ý nhiều."

Mạnh Thiên Hà cười, trước giờ cậu ấy chưa từng gặp người như Lâm Ngư, cậu không hề che giấu sự nghèo túng của mình nhưng cũng không làm quá về cái nghèo ấy. Cậu chính là người như vậy, không có tiền thì đi kiếm, không giữ sự tự trọng không cần thiết.

Lâm Ngư cũng cười, Mạnh Thiên Hà nói: "Năm nay tiếc ghê, không được phân chung nhóm với cậu." Cậu ấy phàn nàn với cậu: "Cậu không biết nhóm bọn tôi đặc sắc cỡ nào đâu, nghiên cứu không mà điều tra cũng mặc, thực địa rồi khảo sát cũng chẳng ai làm, tất cả đều kéo chân nhau cãi lộn."

"Vẫn là cậu tốt." Mạnh Thiên Hà nói: "Tôi vẫn nhớ những ngày cùng nhóm với cậu."

Lâm Ngư cười: "Thôi, tôi đây không muốn sửa form báo cáo cho cậu nữa đâu."

Mạnh Thiên Hà nhìn cậu chăm chú thì phát hiện ra một chuyện thú vị: "Ôi, không đúng, Lâm Ngư, tôi phát hiện cậu có vẻ khang khác rồi."

"Khang khác gì cơ?"

Mạnh Thiên Hà nói: "Trước đây tôi nói đùa với cậu, cậu chưa bao giờ đáp lại tôi."

"Hơn nữa, bây giờ thần sắc của cậu tốt lắm, càng đẹp trai hơn. Không giống trước kia, cứ có cảm giác như bị bệnh ấy, giờ cậu còn cười nhiều hơn nữa." Mạnh Thiên Hà không ăn cơm tiếp nữa, chỉ chống cánh tay nhìn cậu: "Trông cậu thế này, như là đang yêu à."

Lâm Ngư giật thót: "Cậu nói gì cơ?"

Bình Luận (0)
Comment