Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 46

Mạnh Thiên Hà nói rồi lại lắc đầu: "Không thể nào, sao cậu có thể yêu đương được?" Cậu ấy lại tiếp tục ăn cơm.

Lâm Ngư không nhịn được hỏi cậu ấy: "Tại sao tôi không thể yêu đương?"

Mạnh Thiên Hà: "Giỡn à, nếu cậu mà muốn yêu thì đã yêu vài lần rồi. Ở trường có bao nhiêu trai gái tỏ tình với cậu cơ mà."

Cậu ấy lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Ngư: "Không phải cậu đang yêu thật đó chứ?"

"Nam hay nữ? Ai đó? Khoa nào?" Mạnh Thiên Hà hỏi một tràng.

Lâm Ngư chột dạ lắc đầu: "Tôi không yêu đương."

Mạnh Thiên Hà không truy hỏi nữa, đến khi sắp ăn xong lại nói: "Buổi tối đi ăn chung với mấy đàn anh nhé, tôi dẫn cậu đi làm quen."

Lâm Ngư: "Không cần đâu, tối tôi có hẹn rồi." Lát nữa Kỷ Sơn Dã tới rồi.

Mạnh Thiên Hà lại nhìn cậu: "Cậu đi với ai đó?"

Lâm Ngư trả lời lấy lệ: "Một người bạn cũ thôi."

Cơm nước xong xuôi, trên đường đi ra cùng Mạnh Thiên Hà, Lâm Ngư nhận được tin nhắn của Kỷ Sơn Dã.

[Đến cổng trường rồi, em ra ngoài nhé.]

[Biển số xe **8***]

"Đi thôi, tới phòng thí nghiệm nào." Mạnh Thiên Hà nhìn Lâm Ngư dừng bước.

Lâm Ngư: "Cậu đi trước tôi, tôi còn có việc."

"Ừm, vậy tôi đi trước." Mạnh Thiên Hà vẫy tay rồi xoay người rời đi.

Lâm Ngư sải bước ra cổng trường, cậu tìm xe anh. Ngay lúc còn chưa tìm được đã nghe được tiếng còi truyền đến từ đằng sau bên phải mình.

Lâm Ngư quay đầu lại thì thấy một cánh tay với ra từ trong xe đang vẫy vẫy. Lâm Ngư nở nụ cười, chạy đến bên xe, gõ lên cửa sổ xe thì cửa sổ xe hạ xuống một chút, cậu thấy mặt Kỷ Sơn Dã.

"Lên xe." Kỷ Sơn Dã nói.

"Vâng."

Lâm Ngư vòng qua bên kia, ngồi lên xe, vừa đóng cửa xe còn chưa kịp quay đầu nói chuyện với Kỷ Sơn Dã thì đã thấy cánh tay đột nhiên bị kéo sang bên cạnh, sau đó cậu bị Kỷ Sơn Dã hôn tới tấp.

Lâm Ngư được Kỷ Sơn Dã ôm thật chặt, bàn tay dày rộng rắn chắc ôm lấy hông cậu, gần như ép buộc nhốt cậu trong lòng mình. Tay Lâm Ngư không biết để đâu, chỉ có thể khoác lên vai Kỷ Sơn Dã. Nhưng không biết sao động tác này lại k1ch thích Kỷ Sơn Dã, anh hôn càng mãnh liệt hơn.

Xe dừng khá gần cổng trường học, bên cạnh có rất nhiều người đi tới đi lui, thậm chí Lâm Ngư ngồi trong xe còn nghe được tiếng bọn họ nói chuyện: "Bên ngoài có người..." Lâm Ngư tranh thủ nói trong lúc hôn.

Nhưng Kỷ Sơn Dã không hề buông cậu ra mà vẫn hôn mạnh bạo: "Bọn họ không nhìn thấy đâu."

Lâm Ngư không biết bọn họ hôn bao lâu, chỉ biết lúc kết thúc, môi cậu chỉ thấy đau nhức. Cậu nhìn về phía Kỷ Sơn Dã, môi cậu vừa sưng vừa đỏ, cảm thấy mình không tiện đi đâu hết.

"Anh hôn mạnh quá." Lâm Ngư xoa môi mình trách móc nói.

Kỷ Sơn Dã nghe thì chỉ nhìn cậu cười cười: "Lần sau anh sẽ chú ý."

Lâm Ngư nhìn Kỷ Sơn Dã, rõ là bọn họ mới chỉ chia xa mấy hôm mà lại cảm giác như thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.

"Sao anh cứ nhìn em mãi thế?" Lâm Ngư hỏi anh.

Kỷ Sơn Dã: "Thế sao em cũng cứ nhìn anh mãi thế?"

Lâm Ngư khẽ "hừm" một tiếng, cậu đưa mắt nhìn hàng ghế sau trống trơn, hỏi Kỷ Sơn Dã: "Anh không mang đồ theo à?"

Kỷ Sơn Dã: "Anh cho người mang tới nhà từ trước rồi." Anh lái xe ra bên ngoài: "Đói chưa? Có muốn đi ăn gì không?"

Lâm Ngư lắc đầu: "Không, em mới ăn với bạn học rồi."

"Bạn học?" Kỷ Sơn Dã nhìn cậu.

Lâm Ngư: "Sao thế?"

Kỷ Sơn Dã không lên tiếng, Lâm Ngư nghĩ một lát, hình như đã hiểu ra gì đó: "Chỉ là bạn học, có gì để hỏi lại đâu anh."

Kỷ Sơn Dã cười, lại hỏi cậu: "Giờ vẫn sớm, em có muốn qua nhà anh ngồi một lúc không?"

"Được." Lâm Ngư nói: "Dù sao thì buổi chiều em cũng không có việc gì."

"Tối ăn cơm ở chỗ anh nhé?" Kỷ Sơn Dã nói.

"Vâng."

Lâm Ngư theo Kỷ Sơn Dã tới chỗ ở của anh. Nhà Kỷ Sơn Dã nằm ở khu biệt thự xa hoa phía Tây, mỗi nhà một căn, kiểu nhà vườn của thế kỷ trước, Kỷ Sơn Dã đỗ xe ở nhà để xe lầu một.

Bọn họ ấn thang máy vào nhà, Lâm Ngư nhìn bài trí trong nhà, lần đầu tiên cậu ý thức được rõ ràng sự chênh lệch về tiền bạc giữa mình và Kỷ Sơn Dã, nhất là khi đẩy cửa lầu hai ra, nhìn thấy tường đầy sách, cậu mới phát hiện ở chỗ anh có một thư viện nhỏ lại càng thêm kinh ngạc.

Khi ở đoàn làm phim, Kỷ Sơn Dã và cậu ở cùng một khách sạn đã khiến Lâm Ngư quên đi chuyện anh vốn là một diễn viên nổi tiếng.

Kỷ Sơn Dã thấy cậu có vẻ dè dặt bèn nói: "Em không phải vậy đâu, cứ coi đây là nhà của em."

Lâm Ngư lắc đầu: "Nhà em không thế này."

Kỷ Sơn Dã ngồi trên ghế sofa, ôm cậu, để cậu ngồi lên đùi mình. Lâm Ngư khẽ đẩy anh ra: "Sao anh cứ thích ôm em thế?"

"Anh không ôm bạn trai mình thì ôm ai?"

Hai người bọn họ có được khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm có, buổi chiều chỉ ở trong phòng không làm gì. Kỷ Sơn Dã ôm Lâm Ngư làm ổ trên sofa xem TV, nhưng không ai xem TV đàng hoàng cả, Kỷ Sơn Dã dùng ngón tay quấn lấy tóc Lâm Ngư nghịch, Lâm Ngư mặc kệ anh, trước đó họp liên tục khiến cậu quá mệt nên chưa được một lát đã thiếp đi trên sofa rồi.

Đến khi tỉnh lại, Lâm Ngư lại phát hiện mình đang nằm trên giường, Kỷ Sơn Dã đang nằm nghiêng ngủ bên cạnh cậu.

Cậu rất khi khi ngủ vào ban ngày kiểu này. Mấy năm trước, mất ngủ với cậu là chuyện thường như cơm bữa, cũng đã rất lâu rồi cậu không có quyền lợi ngủ ngày như người bình thường này.

Lâm Ngư rất thích ngắm Kỷ Sơn Dã lúc ngủ, điều này khiến cậu rất có cảm giác an toàn.

Dù là ai cũng đều không thể đem đến cho Lâm Ngư cảm giác an toàn, ngoại trừ Kỷ Sơn Dã.

Lâm Ngư không nhịn được chạm vào mặt Kỷ Sơn Dã, cậu khẽ dùng ngón tay vuốt v3 gương mặt anh, chưa được bao lâu đã bị bắt ngón tay lại.

"Ngắm anh bao lâu rồi?" Kỷ Sơn Dã vẫn nhắm mắt hỏi cậu.

"Chưa được bao lâu." Lâm Ngư rút tay về, xoay người.

"Mau dậy thôi, hơn sáu giờ rồi." Cậu chuẩn bị rời giường.

Kỷ Sơn Dã khẽ xoay người, đặt nửa người lên người cậu. Lâm Ngư không dậy thành công lại bị nhốt trong ngực anh, Kỷ Sơn Dã kề bên tai cậu hỏi han: "Vội gì, nằm lát nữa đi."

Lâm Ngư không động đậy, Kỷ Sơn Dã hỏi cậu: "Tối em muốn ăn gì?"

"Gì cũng được."

"Anh đi mua ít đồ, chúng mình ăn ở nhà nhé?" Kỷ Sơn Dã nói.

Lâm Ngư thích Kỷ Sơn Dã nói chữ nhà này, cậu liếc anh nhưng không thể hiện ra, chỉ nói: "Được."

Lâm Ngư hỏi Kỷ Sơn Dã: "Anh muốn ra ngoài mua đồ à?"

Kỷ Sơn Dã cười: "Không cần, đặt để bọn họ đưa tới là được."

Một tiếng sau, Lâm Ngư và Kỷ Sơn Dã ngồi ăn tối bên bàn ăn. Đang ăn thì đàn anh cùng nhóm ở trường gọi điện thoại cho Lâm Ngư, bình thường người này không liên lạc với cậu, Lâm Ngư nghĩ hẳn là có việc nên lập tức nghe máy.

"Alo, đàn anh, có chuyện gì vậy?" Lâm Ngư nói, cậu nhận ra Kỷ Sơn Dã ở đối diện đang nhìn mình chằm chằm.

"Tiêu bản số 3 em để chỗ nào trong phòng thí nghiệm thế?" Anh ta hỏi.

"Trong cái tủ cạnh tường, tôi khoá rồi, chìa khoá ở chỗ Trần Phòng."

Bình Luận (0)
Comment