Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 47

"Ở trong cái tủ cạnh tường, tôi khoá lại rồi, chìa khoá ở chỗ Trần Phong."

"Được, anh đi tìm cậu ấy."

Cuộc trò chuyện của bọn họ nhanh chóng kết thúc. Lâm Ngư cúp điện thoại, thấy Kỷ Sơn Dã vẫn đang nhìn mình thì cảm thấy hơi kỳ lạ, hỏi anh: "Sao thế anh?"

"Đàn anh, gọi hay thế?" Kỷ Sơn Dã nói.

Lâm Ngư: "Những người khác đều gọi vậy ấy."

Kỷ Sơn Dã: "Bình thường em có hay liên hệ với anh ta không?"

"Không nhiều lắm."

Vẻ mặt Kỷ Sơn Dã có vẻ vẫn có hơi khó chịu, Lâm Ngư nói: "Nếu anh không thích thì sau này em sẽ không gọi anh ta vậy nữa."

"Anh không muốn can thiệp vào chuyện của em." Kỷ Sơn Dã nói.

"Em biết rồi." Lâm Ngư nói.

Kỷ Sơn Dã không nói nữa, cứ vậy bỏ qua chủ đề này. Sau khi ăn tối xong, Lâm Ngư dọn dẹp bàn ăn.

"Buổi tối ngủ ở chỗ anh đi." Kỷ Sơn Dã mở miệng nói.

Lâm Ngư nói: "Không được."

Kỷ Sơn Dã nói: "Anh không làm gì."

Lâm Ngư nhìn anh: "Em biết." Cậu giải thích: "Tối em phải về ký túc xá, chỉnh lại số liệu thí nghiệm trong máy tính, mai phải dùng trong lúc họp."

Kỷ Sơn Dã không lên tiếng nữa, im lặng thay cho đồng ý.

"Với lại, mai việc ở trường khá nhiều, khả năng em không thể ra ngoài với anh được." Lâm Ngư khẽ khàng nói.

"Buổi tối có thể cùng ăn cơm không?"

"Không chắc. Nếu như việc ở phòng thí nghiệm thuận lợi thì có thể cùng ăn tối." Lâm Ngư thành thật nói cho anh biết.

Kỷ Sơn Dã không nói tiếp nữa, bầu không khí trong phòng yên lặng khiến người ta hoảng hốt. Lâm Ngư nhìn mặt anh, cảm giác anh hơi giận nhưng lại không biết xử lý thế nào, đành không dám nói thêm nữa.

Lâm Ngư dọn qua đồ trên bàn rồi rửa tay trong phòng bếp, có dông dài thế nào đi chăng nữa thì cũng đến lúc phải đi rồi.

"Em phải đi rồi." Lâm Ngư nói rồi đi tới phòng khách mặc áo khoác vào.

Kỷ Sơn Dã nhìn cậu mặc áo vào, trong lòng cảm thấy rất khó chịu nhưng vẫn cầm chìa khoá xe, nói: "Anh đưa em về."

"Không cần đâu, em bắt xe về là được rồi."

"Sao em cứ từ chối anh thế?" Kỷ Sơn Dã nói.

Lâm Ngư nhỏ giọng nói: "Không có, em sợ phiền anh."

Kỷ Sơn Dã đi ra cửa: "Không có người bạn trai nào coi đây là phiền phức cả."

Trên đường đi xe trở về, không ai nói chuyện. Mấy lần Lâm Ngư tính phá vỡ sự im lặng, muốn tìm đề tài nói chuyện với Kỷ Sơn Dã nhưng vừa thấy sắc mặt anh lạnh lẽo thì lại nuốt lời vào.

Mãi cho đến cổng trường, xe dừng lại ở ven đường, Lâm Ngư đưa mắt nhìn anh rồi nói: "Em về đây."

Cậu đợi vài giây, Kỷ Sơn Dã không nói gì. Lâm Ngư đang định kéo cửa xe ra ngoài, anh mới nói: "Em cứ thế đi à?"

"Sao cơ?"

"Hôn anh rồi lát hẵng đi." Kỷ Sơn Dã nói.

Trên mặt anh vẫn tỏ vẻ không vui, nhưng Lâm Ngư lại cười, cậu xích người lại gần, hôn lên khóe môi Kỷ Sơn Dã một cái.

"Sao anh thấy em qua loa quá." Kỷ Sơn Dã kéo người cậu đang lùi về sau, giữ chặt lấy gáy cậu rồi hôn sâu lần nữa.

"Em đi đây." Lâm Ngư ngồi trong lòng Kỷ Sơn Dã nhưng không động đậy.

"Buổi tối trước khi ngủ nhớ gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho anh." Kỷ Sơn Dã nâng mặt cậu nói.

"Vâng."

Lâm Ngư xuống xe, nghiêm túc vẫy tay với Kỷ Sơn Dã ở trong xe, dặn anh lái xe cẩn thận. Mặc dù rõ là không ai biết người trong xe là bạn trai của cậu nhưng cậu vẫn muốn đối xử cẩn thận.

Dù rằng không ai biết đến mối tình này, cậu vẫn rất muốn yêu đương thật vui vẻ, làm một người bạn trai ra dáng.

Nhưng mong ước của Lâm Ngư tan vỡ, cậu không yêu đương vui vẻ được, cũng không phải là một người bạn trai ra dáng. Cuối cùng, cậu vẫn chia tay với Kỷ Sơn Dã.

32.

Lâm Ngư và Kỷ Sơn Dã cùng đi ăn tối.

Cậu ngâm mình trong phòng thí nghiệm gần như cả ngày, ghi chép lại toàn bộ số liệu về mấy loại cây rõ ràng. Mấy bạn học trong phòng thí nghiệm không hiểu sao cậu gấp gáp như vậy, bởi vì còn một vài thí nghiệm có thể đợi đến tối làm tiếp, bảng số liệu không phải nộp sớm.

Lâm Ngư không nói rõ lý do đằng sau, cậu chỉ muốn nhanh chóng đi ăn cơm tối với Kỷ Sơn Dã, sau đó dành ra chút thời gian bên nhau vào buổi tối.

Có điều cũng may, Lâm Ngư vẫn làm xong trước tối, sau đó cậu thấy được xe của Kỷ Sơn Dã ngoài cổng trường, rồi cùng anh đi ra ngoài ăn tối.

Nhà hàng Kỷ Sơn Dã chọn có tính bảo mật rất tốt, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào phòng riêng, đóng cửa lại thay bọn họ rồi không đi vào nữa.

Lâm Ngư vốn muốn ngồi đối diện Kỷ Sơn Dã, nhưng Kỷ Sơn Dã lại kéo tay để cậu ngồi bên cạnh mình. Lâm Ngư nhìn bóng người thoáng qua ngoài phòng riêng bèn tính rút tay lại nhưng Kỷ Sơn Dã lại không buông.

"Không sao đâu, bọn họ sẽ không vào nếu không gõ cửa."

Lâm Ngư vẫn hơi lo lắng, cậu xem rất nhiều tin đồn trong giới giải trí đều bắt nguồn từ việc ra ngoài ăn cơm bị chộp được ảnh. Cậu hé miệng tính nói thêm gì đó với Kỷ Sơn Dã nhưng dường như anh cảm nhận được cậu muốn nói gì, chỉ cười nhẹ với cậu: "Yên tâm đi, không sao đâu, anh đã tới đây rất nhiều lần rồi."

"Dù có bị chụp được, hai chúng ta là đàn ông, sẽ không truyền ra scandal gì đâu."

Nhưng mà nào có hai người đàn ông nào tay nắm tay cùng ăn cơm đâu.

Lâm Ngư nhìn tay mình vẫn đang được Kỷ Sơn Dã nắm lấy, lại ngẩng đầu nhìn anh, nhiệt độ từ tay anh truyền tới lòng bàn tay cậu, Lâm Ngư lập tức cảm thấy toàn bộ lo lắng trong lòng biến mất trong một thoáng.

Như thể chỉ cần có anh ở bên, cậu sẽ không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì nữa.

Sau khi ăn cơm xong, Kỷ Sơn Dã và Lâm Ngư cùng đi ra xe. Ngồi lên xe xong, Lâm Ngư liếc thời gian, đã là mười giờ tối rồi. Cậu nghĩ nghĩ thời gian trường học đóng cửa bèn nói với anh: "Anh đưa em về trường học đi."

Kỷ Sơn Dã quay đầu nhìn cậu: "Không lên nhà anh nghỉ ngơi một lúc sao?"

Lâm Ngư: "Sáng mai em còn có việc phải dậy sớm." Cậu xoay người qua nhìn anh.

Điện thoại Lâm Ngư vang lên, Lâm Ngư liếc điện thoại, là tin nhắn bạn cùng phòng gửi cậu, bảo cậu mang cho cậu ta một ít đồ ăn. Lâm Ngư cúi đầu nhắn "Được" với cậu ta, sau đó hai người tiện thể nói chuyện một lát.

"Ai thế?" Kỷ Sơn Dã hỏi.

"Bạn cùng phòng của em." Lâm Ngư nói: "Nhờ em mua cho cậu ta ít đồ."

Kỷ Sơn Dã hỏi cậu: "Ký túc bọn em có mấy người ở thế?"

"Hai người."

"Hai người à?" Kỷ Sơn Dã nhìn cậu.

"Vâng."

"Bình thường hai người ở với nhau có gì bất tiện không?"

"Bình thường em không hay ở ký túc nên cũng ổn." Lâm Ngư vốn nghĩ hai người đàn ông cùng phòng thì không có gì bất tiện cả, nhưng sau đó nghĩ đến Kỷ Sơn Dã, cậu lại cảm thấy hình như không phải lắm.

Xe đi về phía trường học của Lâm Ngư, bầu không khí yên lặng một lát, Kỷ Sơn Dã hỏi cậu: "Em có... cân nhắc đến chuyện dọn ra ngoài, ở cùng anh không?"

Lâm Ngư nhìn anh, Kỷ Sơn Dã nói thêm: "Em học thạc sĩ nên có thể dọn ra ngoài ở. Nhà anh rộng, em ở cũng thoải mái."

"Em chưa từng dọn ra ngoài ở." Lâm Ngư siết mép áo.

"Anh biết, nhưng cứ như bây giờ, ngày nào em đều bận bịu ở trường, chúng ta không có cơ hội nào gặp gỡ cả." Kỷ Sơn Dã nói.

Bình Luận (0)
Comment