Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 48

Lâm Ngư biết rõ Kỷ Sơn Dã nói đúng, từ khi cậu quay lại trường, bọn họ thật sự không gặp nhau mấy, không giống trước đó còn ở đoàn làm phim, ngày nào cũng có thể gặp mặt. Nhưng nếu ở chung với Kỷ Sơn Dã, Lâm Ngư lại chưa từng nghĩ đến.

Quá nhanh rồi, bọn họ hẹn hò chưa được một tháng đã bắt đầu ở chung rồi sao?

"Không phải anh muốn làm chuyện kia với em." Kỷ Sơn Dã nhìn vẻ mặt chần chừ của Lâm Ngư, phản ứng căng thẳng trong phút chốc của cậu đã cho anh biết suy đoán của mình là đúng.

Anh cười: "Em đừng nghĩ nhiều quá, anh không phải người nặng chuyện d*c vọng, cũng không quá sốt sắng. Anh chỉ muốn có nhiều thời gian ở bên em hơn thôi."

Lâm Ngư thoáng lúng túng, nhỏ giọng nói: "Em cũng không nghĩ vậy."

"Em cân nhắc thêm chuyện đến ở cùng anh nhé. Nếu em cảm thấy xa thì chúng mình sẽ tìm phòng gần trường em để ở."

"Có điều, nếu em không muốn thì thôi cũng được." Kỷ Sơn Dã bổ sung.

Một lát sau, Lâm Ngư nói: "Em biết rồi, em sẽ cân nhắc."

33.

Một tuần sau, Lâm Ngư quyết định chuyển tới chỗ Kỷ Sơn Dã.

Bước ngoặt của toàn bộ câu chuyện còn đến từ bạn cùng phòng của cậu, có một lần cậu ra ngoài ăn cơm với Kỷ Sơn Dã về, tính đi tắm. Thế nhưng lúc cậu cầm quần áo tới nhà tắm, đợi khi tắm xong về, người bạn cùng phòng suốt ngày chơi game, hiếm khi thấy cậu ta đi tắm rửa lại nói cũng muốn đi.

Cậu ta cởi áo khoác và quần áo, cẩu thả mặc mỗi chiếc quần sịp rồi đi vào nhà tắm.

Lâm Ngư nhìn qua quần áo cậu ta tán loạn trên mặt đất rồi lại tiếp tục đọc báo cáo khảo sát môi trường trên máy tính.

"Lâm Ngư, sữa tắm của tôi hết rồi, dùng nhờ của cậu một ít nhé." Giọng nói cậu ta truyền tới qua tiếng nước trong nhà tắm.

"Được." Lâm Ngư nói

"Lâm Ngư, tôi không thấy khăn tắm đâu, dùng của cậu nhé." Cậu ta lại gọi.

Lâm Ngư khựng lại một lát rồi nói: "Được."

Một lát sau, cậu ta từ phòng tắm toàn hơi nước đi ra ngoài. Lâm Ngư đưa lưng về phía cậu ta, đang nhìn ảnh đi khảo sát, thì đột nhiên cậu ta tới bên cạnh cậu, xích gần lại, nói: "Cậu đang xem gì thế?"

Lâm Ngư giật nảy mình, cậu dịch người sang bên cạnh: "Đang xem báo cáo."

Lâm Ngư ngửi được hương sữa tắm trên người cậu ta giống với mình, điều này khiến cậu có phần không thoải mái lắm, giống như khu vực riêng tư của mình bị xâm chiếm vậy. Có điều sau cậu lại nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề quan trọng hơn.

"Sao cậu không mặc quần áo?" Lâm Ngư cau mày, chợt quay đầu thì phát hiện bạn cùng phòng chỉ mặc mỗi quần sịp.

"Người ướt quá, không muốn mặc, đằng nào lát nữa chẳng phải đi ngủ." Cậu ta còn đang dùng khăn tắm lau đầu, thỉnh thoảng có giọt nước văng tới người Lâm Ngư.

"Đều là đàn ông cả, cậu trưng ra vẻ mặt này là sao?" Bạn cùng phòng cậu vốn là người có tính tùy tiện cẩu thả: "Lẽ nào nhìn thấy vóc người của anh đây, cậu lại không nén nổi tự ti."

Cậu ta véo cánh tay Lâm Ngư: "Chỉ cánh tay gầy gò ốm yếu này của cậu, còn phải luyện thêm vài năm nữa."

Lâm Ngư xoa tay mình, mày vẫn nhíu chặt lại.

Bạn cùng phòng rất vui vẻ, ngửi mùi hương trên người mình: "Chậc khỏi nói, sữa tắm này của cậu thơm ghê. Thảo nào cả ngày trên người cậu đều có mùi thơm ngát."

Cậu ta nhìn Lâm Ngư không phản ứng lại thì về chỗ mình, tiếp tục đeo headphone lên chơi game. Lâm Ngư quay đầu nhìn bóng lưng cậu ta, trong lòng vẫn cảm thấy lờm lợm chưa tan.

Trước đây Lâm Ngư không cảm thấy mình quá mẫn cảm, ngày trước học môn bơi lội, bạn học cởi đồ trước mặt cậu trong phòng thay đồ, cậu đều không có phản ứng gì. Mà bây giờ chỉ nhìn bạn cùng phòng mặc quần áo không đàng hoàng, cậu đã cảm thấy hoảng hốt.

Hơn nữa đám con trai dùng chung đồ rất bình thường, chỉ là lúc này Lâm Ngư lại rất khó chịu khi bạn cùng phòng dùng chung sữa tắm, khăn tắm với cậu.

Chẳng lẽ là vì yêu đương với Kỷ Sơn Dã, trở thành gay rồi nên bắt đầu mẫn cảm hơn về khoảng cách riêng tư rồi chăng?

Hay là, ít khi thấy bạn cùng phòng tắm nên cậu kinh ngạc quá độ ư?

Cậu đột nhiên muốn nghe theo Kỷ Sơn Dã, dọn ra ngoài ở cùng anh. Chí ít nhà Kỷ Sơn Dã rộng, hẳn là sẽ không có mấy chuyện bất tiện này.

Nhưng Lâm Ngư lại do dự, dù sao thì dọn ra ngoài ở cùng Kỷ Sơn Dã sẽ đồng nghĩa với việc sống chung, cậu càng không chắc chắn.

Có điều, hôm sau Lâm Ngư đã quyết định. Bởi vì bạn cùng phòng chưa được sự đồng ý đã mặc quần sịp của cậu, Lâm Ngư không nói một lời, tối cậu gọi điện thoại cho Kỷ Sơn Dã nói muốn chuyển tới chỗ anh.

Kỷ Sơn Dã hơi bất ngờ, mãi không thấy Lâm Ngư trả lời nên anh đã tường là cậu chưa quyết định.

Kỷ Sơn Dã hỏi cậu tại sao, Lâm Ngư không tiện kể chuyện của bạn cùng phòng cho anh, chỉ nói là nếp sống của bạn cùng phòng hơi khác.

Đồ ở ký túc của Lâm Ngư rất ít, lúc chuyển tới chỗ Kỷ Sơn Dã, cậu cũng không dọn hết. Đi rất vội vàng nên cậu chỉ mang theo ít quần áo và đồ vệ sinh cá nhân theo.

Kỷ Sơn Dã dọn phòng ngủ của khách cho cậu, để cậu ở phòng đó.

"Phòng này hơi nhỏ, em ở tạm trước. Đợi mấy hôm nữa phòng ngủ ở lầu hai dọn xong thì em sẽ ở đó." Kỷ Sơn Dã dựa vào khung cửa nói với cậu.

"Thế này đã ổn lắm rồi." Mặc dù là phòng ngủ của khách nhưng diện tích đã gấp hai lần ký túc của cậu, Lâm Ngư cũng không thấy nó nhỏ. Hơn nữa, hồi bé cậu còn từng ở trong căn hộ kiểu cũ chật chội dơ bẩn.

Lâm Ngư nhìn lên đèn treo thuỷ tinh mờ trên trần nhà trong phòng, rồi rèm cửa sổ tua rua màu trắng bên giường, phòng này chính là căn phòng lý tưởng cho cậu rồi.

Kỷ Sơn Dã ôm lấy cậu từ đằng sau, hôn lên vành tai cậu: "Anh rất vui khi em có thể dọn ra ngoài ở cùng anh."

Tai Lâm Ngư hơi nhột, cậu đỏ mặt thoát khỏi vòng tay Kỷ Sơn Dã, đi dọn đồ đạc.

"Tối anh muốn ăn gì, em nấu cho anh." Lâm Ngư hỏi anh.

"Em biết nấu cơm à?" Kỷ Sơn Dã nhìn cậu.

"Đương nhiên." Chỉ là trước đây cậu không có cơ hội nấu cơm cho Kỷ Sơn Dã.

"Anh muốn ăn gì?" Lâm Ngư hỏi lại anh lần nữa.

"Gì cũng được."

Lâm Ngư treo đồ của mình vào tủ quần áo, quay đầu nhìn anh: "Gì cũng được? Không phải diễn viên các anh phải giữ gìn vóc dáng sao?"

"Anh mới quay phim xong, thả lỏng một thời gian cũng không sao." Kỷ Sơn Dã nói.

Lâm Ngư hiểu, thả lỏng theo ý của Kỷ Sơn Dã không giống với đại đa số những người khác. Anh phải thường xuyên kiểm soát tự hạn chế lại, biết lúc nào nên dừng, lúc nào cần tập luyện.

Trên màn ảnh, Kỷ Sơn Dã vĩnh viễn đều gọn gàng đẹp đẽ, tao nhã khôn khéo.

Cơm tối gồm thịt bò hầm cà chua và cá nấu dưa chua, thời gian nấu cơm lâu hơn tưởng tượng. Bởi vì, lúc Lâm Ngư thái rau, Kỷ Sơn Dã cứ đến phòng bếp kề sát vào đằng sau cậu, nhìn cậu nấu cơm.

Lâm Ngư mặc tạp dề có in hình vịt vàng, màu sắc có vẻ rất ngây thơ. Kỷ Sơn Dã nói, đây chắc là đồ được tặng kèm khi trước mua đồ. Nhưng có vẻ anh rất thích chiếc tạp dề này, bởi vì lúc Lâm Ngư nấu ăn, Kỷ Sơn Dã vừa tháo đai tạp dề ra rồi lại buộc lại cho cậu, tháo buộc tới lui, làm không biết biết mệt.

Nấu cơm xong, hai người ngồi bên bàn ăn ăn cơm. Lúc Lâm Ngư ăn, Kỷ Sơn Dã vẫn chưa động đũa mà lấy điện thoại ra, chụp ảnh đồ ăn trên bàn trước. Cậu thấy vậy thì hơi bất ngờ, bởi vì Kỷ Sơn Dã không phải người thích chụp ảnh đồ ăn.

"Sao lại chụp ảnh thế?" Lâm Ngư hỏi anh.

"Hiếm khi ăn một bữa nên kỷ niệm chút." Kỷ Sơn Dã đáp.

Bình Luận (0)
Comment