Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 49

Lâm Ngư cho rằng anh nói rằng rất lâu chưa từng ăn bữa thế này nên không để ý. Sau khi ăn xong, nhìn thấy Kỷ Sơn Dã ngồi bên ghế nghịch điện thoại cũng không để ý, mãi đến tận khi bọn họ ngồi trên sofa dựa vào nhau, Lâm Ngư cúi đầu xem điện thoại mới thực sự hiểu rõ lời anh nói trên bàn ăn là có ý gì.

Kỷ Sơn Dã đăng ảnh bữa cơm trên Weibo cá nhân.

Nội dung đi kèm rất đơn giản, chỉ có hai chữ: [Bữa tối.]

Bài viết được đăng từ nửa giờ trước, thế mà lượt bình luận và chia sẻ đã lên tới hơn chục nghìn, Lâm Ngư có linh cảm lát nữa Weibo của anh sẽ lên hot search.

Không phải Lâm Ngư làm quá, chỉ là vì Kỷ Sơn Dã rất ít khi đăng Weibo cá nhân, thậm chí bài viết gần nhất là từ nửa năm trước, hơn nữa phần lớn các bài viết đều có liên quan đến chuyện đóng phim. Anh rất hiếm khi chia sẻ cuộc sống của mình trên Weibo.

"Sao anh lại đăng ảnh lên Weibo?" Lâm Ngư hỏi anh.

Kỷ Sơn Dã khoác cánh tay lên vai cậu, đưa mắt nhìn xuống, liếc qua điện thoại của cậu rồi chỉ "ừm" một tiếng rồi lại quay đầu xem TV: "Cảm thấy đẹp nên đăng thôi."

Lâm Ngư đọc bình luận dưới bài viết.

Vui quá xá: [A a a a a a a a! Kỷ Sơn Dã lại đăng Weibo rồi!]

Hậu viện hội fan toàn quốc của Kỷ Sơn Dã: [Thịt bò hầm cà chua, cá nấu dưa chua, nhìn ngon quá! Chảy nước miếng.]

Ngủ ngon nhé anh Kỷ: [Còn chỗ không, tôi muốn ăn quá. Mà nếu hết chỗ thì có thể giao hàng tới đây không?]

– Mưa mưa mưa trả lời bình luận của Ngủ ngon nhé anh Kỷ: [Cậu còn khướt mới được ăn.]

Trà Trà: [Người ngồi đối diện bàn là ai thế?]

– 7878 we trả lời bình luận của Trà Trà: [Hình như có thật nhỉ.]

- Độc nhất vô nhị trả lời bình luận của Trà Trà: [Chắc là người nhà.]

Lâm Ngư lần nữa mở bức ảnh ra, quả nhiên phát hiện ở góc trái bên dưới của bức ảnh có măng sét của mình, cậu khẽ cau mày, đưa ảnh cho Kỷ Sơn Dã xem: "Sao anh chụp cả cái này vào rồi?"

Kỷ Sơn Dã liếc qua: "Ồ, ban nãy không để ý."

Lâm Ngư hơi lo lắng: "Không vấn đề gì chứ?"

Kỷ Sơn Dã cười nựng mặt cậu, hôn một cái: "Vấn đề gì đâu?"

"Ngộ nhỡ bọn họ đoán được thì sao?" Lâm Ngư nói.

Có vẻ Kỷ Sơn Dã không lo chuyện này lắm, anh vẫn ôm cậu xem TV: "Chỉ một bức ảnh, bọn họ có thể đoán được gì chứ. Em đừng nghĩ linh tinh."

"Hai người cùng nhau ăn cơm thì có gì lạ."

Cho dù Kỷ Sơn Dã có không hề để ý nhưng Lâm Ngư vẫn không thể nào thả lỏng được, giống như người lơ lửng đi trên sợi dây vắt trên bầu trời, dẫu có được Kỷ Sơn Dã dắt chính mình nhưng lòng bàn tay Lâm Ngư vẫn túa đầy mồ hôi, cứ cảm thấy một khắc sau mình sẽ tuột tay khỏi anh, sau đó thoắt cái rơi xuống đáy vực.

Cậu không biết bọn họ có thể có thể cùng đi tới cùng hay không, nói sao thì giữa bọn họ có quá nhiều sự không chắc chắn.

Lâm Ngư ngẩng đầu nhìn cằm Kỷ Sơn Dã, thật lâu mới bình tĩnh lại.

34.

Cuộc sống ở chung của Lâm Ngư và Kỷ Sơn Dã rất thuận lợi.

Lâm Ngư hơi kinh ngạc, cậu vốn cho rằng nếp sống của hai người họ khác nhau, sẽ phải mất một thời gian để làm quen. Nhưng sau khi sống cùng, cậu lại phát hiện bọn họ có vẻ như không cần làm quen gì cả.

Đa số thời gian Lâm Ngư vẫn ở trường học, buổi tối Kỷ Sơn Dã sẽ lái xe tới đón cậu về nhà, nếu như cậu làm không muộn quá, bọn họ sẽ cùng ăn cơm tối. Dần dần, Lâm Ngư có cảm giác trở lại quá khứ đã rất xa xôi.

Thật giống như hồi còn bé, sau khi tan học, mẹ sẽ nắm tay cậu đưa cậu về nhà.

Lần đầu tiên, trong thành phố này, Lâm Ngư có thời gian yên ổn ngắn ngủi như ở nhà.

Nếu như cứ mãi thế này, Lâm Ngư sẽ cảm thấy cậu và Kỷ Sơn Dã là một đôi tình nhân cực kỳ bình thường, nhưng cuối cùng vẫn có vài thời điểm nhắc nhở cậu rằng bọn họ không giống với những cặp đôi khác.

Thi thoảng Lâm Ngư sẽ nghe được Kỷ Sơn Dã trò chuyện với người đại diện Tina ở trong góc, là vì chuyện lần trước trên Weibo.

Có vẻ cô ấy rất tức giận, nói Kỷ Sơn Dã không nên đăng bức ảnh đó lên Weibo, có vài fan hâm mộ tinh mắt có thể sẽ đoán ra được gì đó.

Cô ấy còn nói, cô ấy không phản đối anh và cậu yêu đương, chỉ là anh không nên yêu đương công khai, việc này sẽ có ảnh hưởng đến anh.

Kỷ Sơn Dã nghe vậy thì không vui, anh cực kỳ lạnh nhạt bảo Tina đừng xía vào chuyện đời tư của mình, anh làm gì đều tự có tính toán, chuyện không chắc chắn anh sẽ không làm.

Cũng chính vào lúc này, Lâm Ngư mới hiểu được yêu đương cẩn thận từng li từng tí ra sao. Cậu và Kỷ Sơn Dã yêu đương mãi mãi không thể giống người bình thường được.

Có điều, trong lúc ở chung, Kỷ Sơn Dã làm rất nhiều hành động thân mật với cậu, thật sự khiến Lâm Ngư rất bất ngờ.

Ví dụ có một lần, Lâm Ngư tắm rửa sạch sẽ, vốn định sấy tóc xong sẽ về phòng ngủ, thế mà cậu vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Kỷ Sơn Dã đang vắt chéo chân, hai tay chống lên giường ở đằng sau, lười biếng ngồi trên giường cậu nhìn cậu.

Lâm Ngư liếc thời gian, đã mười một giờ đêm rồi. Cậu hỏi anh: "Anh không về ngủ sao?"

Kỷ Sơn Dã nói: "Lát nữa rồi về."

Lâm Ngư tới một góc phòng ngủ sấy tóc, đợi sấy khô tóc quay đầu lại vẫn thấy Kỷ Sơn Dã ngồi bên giường nhìn cậu chăm chú.

Kỷ Sơn Dã từ từ đứng dậy, đi về phía cậu, đưa tay vuốt v3 mặt cậu: "Em quên một chuyện rồi."

"Chuyện gì?" Lâm Ngư tự dưng cảm thấy rất nóng, trán toát ra chút mồ hôi, có lẽ vì nhiệt độ trên người Kỷ Sơn Dã rất cao.

"Hôm nay chúng ta còn chưa hôn nhau." Kỷ Sơn Dã nói.

Bàn tay anh thô ráp, khẽ vuốt v3 mặt cậu khiến lòng Lâm Ngư rối loạn. Cậu chợt nhớ lại cậu về từ chín giờ hơn, đúng là hôm nay bọn họ chưa hôn nhau.

"Đâu phải ngày nào yêu đương cũng hôn đâu." Hơi thở Lâm Ngư rối loạn, cậu nhìn sang chỗ khác hòng che giấu sự hoảng loạn.

Kỷ Sơn Dã nói: "Hôn anh một lát rồi anh sẽ về ngủ."

Lâm Ngư nhìn anh, một lát sau, cậu nhẹ nhàng in lên môi anh rồi tính lùi lại. Nhưng Kỷ Sơn Dã đã giữ eo cậu lại ngay khi cậu vừa tiến đến hôn, tay anh khẽ vòng qua đằng trước, chỉ trong thoáng chốc Lâm Ngư đã bị Kỷ Sơn Dã nhốt trong lòng.

Nếu như nụ hôn của Lâm Ngư giống như chuồn chuồn lướt nước thì nụ hôn của Kỷ Sơn Dã lại chính là mưa to gió lớn, anh hôn đến độ đầu óc cậu choáng váng, đến lúc nào bị anh đè trên giường cũng không hay biết.

Kỷ Sơn Dã kéo đai đồ ngủ của cậu ra, tay mặc sức mơn trớn. Hơi thở Lâm Ngư phập phồng, cậu vừa đón lấy nụ hôn của Kỷ Sơn Dã vừa muốn cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

Làn da lộ ra trong không khí của buổi đêm lành lạnh, nhưng khi Kỷ Sơn Dã áp vào người cậu lại trở nên nóng bỏng, Lâm Ngư bị kìm lại trong sự giao thoa giữa lạnh và nóng, cơ thể đã sớm không thuộc về mình nữa.

Kỷ Sơn Dã hít mạnh vào da cổ cậu, Lâm Ngư hơi đau bèn nhíu mày lại. Cũng chính cơn đau này khiến cậu chợt tỉnh táo lại, kịp thời đẩy tay Kỷ Sơn Dã ra.

"Đợi, đợi chút." Lâm Ngư nói.

Kỷ Sơn Dã vẫn đang hôn lên xương quai xanh của cậu.

"Từ--- từ đã." Lâm Ngư đẩy anh với lực mạnh hơn chút.

Lâm Ngư thở hổn hển nhìn về phía Kỷ Sơn Dã, cậu nói: "Anh có thể tạm thời đừng... đừng vậy được không?"

Bình Luận (0)
Comment