"Sao thế?" Kỷ Sơn Dã nhìn cậu: "Em không muốn à?"
Cậu có thể cảm nhận được Kỷ Sơn Dã đang trong tư thế dồn sức chờ đợi, điều này khiến Lâm Ngư cảm thấy ngượng ngùng: "Có phải nhanh quá rồi không."
Bọn họ mới hẹn hò được hơn một tháng.
"Tạm thời đừng vậy, được không anh?" Lâm Ngư nói.
Kỷ Sơn Dã nhìn cậu rồi lập tức cười: "Được, anh đồng ý với em."
Lâm Ngư không nói gì, Kỷ Sơn Dã nhìn mặt cậu ửng đỏ, trong lòng lại chộn rộn. Anh cúi đầu khẽ hôn lên môi cậu, dây dưa không dứt.
"Không phải... anh đã đồng ý với em rồi sao?"
Kỷ Sơn Dã: "Hình như anh đánh giá hơi cao sự tự chủ của mình rồi."
Có điều, dù nói vậy, hôm đó Kỷ Sơn Dã vẫn không làm khó cậu. Anh chỉnh lại quần áo cho cậu, cuối cùng đứng lên khỏi người cậu.
"Yên tâm, em không đồng ý, anh sẽ không làm." Kỷ Sơn Dã nói.
Lâm Ngư để ý quần anh gồ lên rồi chợt vuột khỏi tầm mắt. Kỷ Sơn Dã chỉ ngồi bên giường cậu một lát, sau đó chúc ngủ ngon rồi rời khỏi phòng cậu.
Từ sau hôm đó, Kỷ Sơn Dã không đề cập đến chuyện đó nữa.
Anh vẫn sẽ hôn cậu, sẽ ôm cậu, trong những lúc đó, Lâm Ngư nhiều lần cảm giác được cơ thể anh có gì đó thay đổi nhưng Kỷ Sơn Dã vẫn rời khỏi kịp thời. Như anh đã từng nói, anh sẽ giữ đúng lời hứa.
35.
Thứ sáu, lúc Lâm Ngư và Kỷ Sơn Dã cùng ăn cơm, anh nói với cậu, tuần sau phải tới thành phố D một chuyến, bên đó có một hoạt động quảng bá.
Lâm Ngư hỏi anh: "Chừng nào anh về?"
Kỷ Sơn Dã nói: "Khoảng một tuần."
Lâm Ngư nhìn đồ ăn trong chén cơm: "Em biết rồi."
Tính ra kể từ Kỷ Sơn Dã rời khỏi đoàn làm phim đã đến thời gian một tháng Tina để cho anh nghỉ ngơi. Sau đó, Kỷ Sơn Dã lại phải bắt đầu bận bịu công việc rồi.
"Tháng sau anh khá nhiều việc, có lẽ không thể thường xuyên về thành phố B bên đây nữa." Kỷ Sơn Dã nói.
"Vâng." Lâm Ngư cúi đầu.
Kỷ Sơn Dã buông đũa xuống, nhìn cậu, muốn nói lại thôi.
"Nếu em có thời gian thì tháng sau có thể qua đó bên kia thăm anh, anh sẽ dặn Tiểu Chu đặt vé máy bay cho em." Kỷ Sơn Dã nói.
Lâm Ngư nhìn anh, thoáng im lặng vài giây: "Nhưng mà, bên trường em cũng có rất nhiều việc."
Kỷ Sơn Dã thở dài, cười: "Em bận thì thôi. Đợi lúc sau, anh không bận nữa sẽ về thành phố B."
Đến ngày anh đi thành phố D, Lâm Ngư vốn muốn tới sân bay tiễn anh. Nhưng tới giờ, giáo viên hướng dẫn lại có việc tìm cậu, cậu đành bất đắc dĩ tới trường. Kỷ Sơn Dã không nói gì, anh chỉ dặn Lâm Ngư buổi tối trước khi ngủ đừng quên gửi tin nhắn cho mình.
Chuyện sau đó thì khỏi nói. Lâm Ngư vẫn tuần tự từng bước ban ngày ở trường làm đề tài với giáo viên hướng dẫn, rồi buổi tối trở về chỗ Kỷ Sơn Dã ngủ.
Chỉ là, Kỷ Sơn Dã đi rồi, căn nhà trống vắng, không hề có chút tiếng động nào, Lâm Ngư chợt cảm thấy rất cô độc.
Từ sau khi bố vào tù, Lâm Ngư vẫn tưởng rằng cậu thích cô độc, bởi điều này đại diện cho cuộc sống không bị quấy rối và an yên. Thế mà bây giờ, Lâm Ngư lại cảm thấy hoảng hốt vì cảm giác cô độc này.
Cậu cảm thấy hơi nhớ mẹ, không biết mẹ ở căn nhà kia sống có tốt không, cũng hơi nhớ bà ngoại cậu, cậu và ngoại đã rất lâu chưa gặp rồi.
Mỗi tối cậu và Kỷ Sơn Dã đều trò chuyện, phần lớn thời gian đều là gọi video, thi thoảng tình hình không cho phép thì sẽ gọi thoại hoặc nhắn tin.
Bọn họ nói chuyện không được bao nhiêu, vì Kỷ Sơn Dã rất bận, thường sẽ đứt quãng, nhưng mỗi lần trước khi kết thúc trò chuyện, Lâm Ngư đều sẽ gửi tin chúc ngủ ngon cho anh.
Đến đợt 1 tháng 10*, Lâm Ngư và giáo viên hướng dẫn làm xong một đề tài, có một tuần nghỉ ngơi. Lâm Ngư muốn đi tìm Kỷ Sơn Dã, từ lúc anh đi, bọn họ đã không gặp nhau nửa tháng rồi nhưng cậu không biết bên Kỷ Sơn Dã có tiện gặp gỡ hay không.
(*) Ngày 1 tháng 10: Quốc khánh của Trung Quốc.
Cậu nhắn tin cho Kỷ Sơn Dã, hỏi anh mấy ngày nữa cậu có thể đến tìm anh không. Nhưng gửi tin nhắn mãi mà Kỷ Sơn Dã không trả lời, Lâm Ngư hơi ủ rũ, bèn nghĩ có lẽ Kỷ Sơn Dã thực sự rất bận, dặn lòng phải nghĩ thoáng chút mà không ngờ, vừa nghĩ vậy, Kỷ Sơn Dã đã gửi tin nhắn đến.
Anh gửi thông tin vé máy bay, là chuyến bay gần nhất tới thành phố D, còn cả số điện thoại của Chu Chi Tường. Anh bảo đến sân bay thì gọi cho Tiểu Chu, cậu ấy sẽ lái xe tới đón Lâm Ngư.
Sau đó anh lại gửi số phòng khách sạn.
Lâm Ngư cười, anh đã đặt xong vé máy bay, cậu chỉ cần sắp xếp qua hành lý rồi tới sân bay xuất phát tới thành phố D.
Đến thành phố D đã là chín giờ tối rồi. Cậu ra khỏi sân bay thì gọi điện thoại cho Chu Chi Tường như lời dặn của Kỷ Sơn Dã, Chu Chi Tường nói mình đã chờ ở ngay lối ra của sân bay rồi.
Lâm Ngư thấy Chu Chi Tường, Chu Chi Tường lập tức nhận lấy hành lý rồi cười khì khì với cậu, có vẻ rất vui khi cậu đến. Ngược lại, Lâm Ngư có phần không quen lắm.
"Đi thôi, xe đỗ ở bãi đỗ xe bên ngoài, tôi dẫn cậu đi." Chu Chi Tường nói.
"Lúc nào Kỷ Sơn Dã về đến khách sạn thế?" Lâm Ngư hỏi cậu ấy.
"Ừm... còn xem tình hình nữa." Chu Chi Tường không nói rõ.
Nhưng đến bãi đỗ xe, Chu Chi Tường vừa kéo mở cửa xe giúp cậu, Lâm Ngư đã thấy Kỷ Sơn Dã ngồi bên trong rồi. Cậu ngẩn người đứng ngoài xe không biết làm sao, vì như trước đó anh nói, lúc này anh đang ở địa điểm hoạt động quảng bá mới đúng.
"Không vào à?" Kỷ Sơn Dã nhìn cậu.
Chu Chi Tường: "Mau vào trong xe đi, chỗ này không tiện nói chuyện."
Lâm Ngư vào trong xe rồi đóng cửa xe lại, hỏi anh: "Không phải anh còn phải làm sao?"
"Hoạt động kết thúc sớm hơn chút nên anh đi cùng với Tiểu Chu luôn."
Chu Chi Tường đã ngồi vào ghế phụ lái đằng trước, nhìn về sau nói: "Ban nãy anh Kỷ không cho tôi nói với cậu."
"Đi máy bay có mệt không?" Kỷ Sơn Dã hỏi cậu.
"Vẫn ổn." Lâm Ngư nói: "Đi có mấy tiếng thôi."
"Ăn gì chưa? Có đói không?"
"Em không đói." Lâm Ngư nói.
Chu Chi Tường hơi ghé đầu nhìn Kỷ Sơn Dã, cậu ấy khó mà tưởng tượng được biểu cảm vừa dịu dàng lại ấm áp lại xuất hiện trên gương mặt Kỷ Sơn Dã.
Trên đường đi, Lâm Ngư giả bộ ngắm phong cảnh bên ngoài, nhưng thật ra đã dồn hết tâm trí vào Kỷ Sơn Dã, tay cậu đang được Kỷ Sơn Dã nắm chặt, chưa từng buông lơi từ lúc lên xe.
Đến khi qua một khúc rẽ, Kỷ Sơn Dã ấn một nút bấm, tấm chắn trong buồng xe được kéo lên, ngăn khu vực lái xe với ghế sau.
Lâm Ngư khó hiểu liếc Kỷ Sơn Dã, hỏi anh: "Anh kéo tấm chắn lên làm gì?"
Kỷ Sơn Dã không trả lời cậu mà chỉ nghiêng người qua, đồng thời nghiêng đầu giữ lấy cằm cậu rồi hôn lên.
Mặt Lâm Ngư thoáng chốc đỏ lên, cậu đẩy Kỷ Sơn Dã ra, nhỏ giọng nói: "Đằng trước có người."
"Cách âm mà, bọn họ không nghe được." Kỷ Sơn Dã lại hôn tới.
Dù là bọn họ không nghe thấy cũng không nhìn thấy, Kỷ Sơn Dã đã kéo tấm chắn lên, Chu Chi Tường nhất định sẽ đoán được bọn họ làm gì ở ghế sau.
Nhưng hiển nhiên Kỷ Sơn Dã không cho cậu cơ hội từ chối, Lâm Ngư hoàn toàn không tìm được kẽ hở để nói chuyện, mà liên tục bị Kỷ Sơn Dã đè trên ghế mà hôn, còn bị anh mân mê quần áo.
Mãi đến khi tới khách sạn, xe dừng lại, Chu Chi Tường ngồi đằng trước khẽ ho một tiếng, thấp giọng nói: "À thì... anh Kỷ, chúng ta đến nơi rồi."