Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-Fan

Chương 51

Kỷ Sơn Dã buông môi cậu ra, rồi chỉnh lại quần áo thay Lâm Ngư giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, sau đó mở cửa xe, chờ Lâm Ngư xuống cùng.

Chu Chi Tường thấy môi Lâm Ngư hơi sưng đỏ, mà Lâm Ngư thì gần như không dám nhìn Chu Chi Tường, nhận lấy vali rồi đi về phía bên cạnh như chạy trốn.

Lâm Ngư đi theo bọn họ vào khách sạn, Chu Chi Tường và Kỷ Sơn Dã sắp xếp công việc tiếp theo, lát nữa bọn họ còn phải tới sân khấu, chỉ có thể ở khách sạn một lát.

Chỉ là vừa vào đến phòng khách sạn, Lâm Ngư còn chưa kịp cất vali, Kỷ Sơn Dã đã ôm lấy cậu, đặt cậu lên tường ngay cửa ra vào rồi tiếp tục hôn cậu.

Môi Lâm Ngư vẫn hơi nhức, cậu cau mày, lần này cậu không hề nể nang đẩy Kỷ Sơn Dã ra: "Dừng một lát đã."

Tay Kỷ Sơn Dã chợt dùng sức ôm lấy Lâm Ngư như bế một đứa trẻ, sải vài bước rồi cùng cậu ngã xuống ghế sofa trong phòng khách.

Lâm Ngư vừa bật thốt một tiếng đã bị Kỷ Sơn Dã áp sát đến mức chưa kịp thở ra. Cậu vỗ vào người Kỷ Sơn Dã: "Anh đứng lên đi, nặng quá."

Kỷ Sơn Dã không đè lên cậu nữa nhưng vẫn nằm ngang ở trên người cậu. Mắt anh sáng rực, anh cười lên, yên lặng nhìn Lâm Ngư chăm chú thật lâu khiến cậu hơi ngượng ngùng.

"Sao thế?" Lâm Ngư muốn duỗi tay ra.

"Đừng động đậy." Kỷ Sơn Dã giữ cậu lại: "Để anh ngắm em kỹ chút."

"Đã lâu lắm rồi chúng mình chưa gặp nhau."

Lâm Ngư nhìn anh, Kỷ Sơn Dã đưa tay vuốt tóc cậu, vùi đầu vào vai cậu hít một hơi thật mạnh, giọng trầm thấp: "Lâm Ngư, mùi hương trên người em thật thơm."

Tim Lâm Ngư chợt đập nhanh, cậu tận hưởng khoảng yên lặng hiếm có này của hai người.

"Anh rất vui khi em đến đây." Kỷ Sơn Dã nói.

Anh không nói thêm nữa, chỉ yên lặng ôm Lâm Ngư. Thậm chí Lâm Ngư còn nghi ngờ Kỷ Sơn Dã thiếp đi bèn chạm vào anh, nói: "Nếu anh mệt thì lên giường ngủ đi, nằm thoải mái hơn."

"Được, em đi ngủ cùng anh." Kỷ Sơn Dã nói.

Lâm Ngư nói: "Em vừa xuống máy bay, muốn tắm trước."

"Lát nữa rồi tắm, để anh ôm lúc nữa đã."

Cuối cùng Lâm Ngư không lay chuyển được Kỷ Sơn Dã, hai người họ lại chen chúc cùng nhau trên sofa. Yên ổn chưa được bao lâu, Kỷ Sơn Dã lại sáp tới hôn, lần này anh không hôn vào môi mà là cổ, sau đó càng lúc càng đi quá giới hạn, thậm chí Kỷ Sơn Dã còn vén áo cậu, cắn lên xương quai xanh cậu một cái.

Lâm Ngư đau đến độ xuýt xoa, bèn hỏi anh: "Sao anh cứ cắn em thế? Anh là chó à?"

Kỷ Sơn Dã phì cười.

Bọn họ dính lấy nhau, thời gian trôi qua rất nhanh, đến khi Chu Chi Tường tới gõ cửa, Kỷ Sơn Dã vẫn đang đè lên cậu. Lâm Ngư đẩy anh ra, lúc này Kỷ Sơn Dã mới đi ra mở cửa.

"Anh Kỷ, chúng ta đi thôi, sắp đến giờ rồi." Chu Chi Tường đứng ở cửa nói.

Kỷ Sơn Dã nói với Lâm Ngư: "Em cứ ở yên trong phòng, buồn ngủ thì cứ ngủ, đừng chờ anh. Chắc phải đêm anh mới về đến."

"Em biết rồi." Trước mặt người khác, Lâm Ngư không dám quá thân mật với Kỷ Sơn Dã.

Lâm Ngư để ý ánh mắt Chu Chi Tường có vẻ dán chặt vào cổ mình với vẻ kỳ lạ, lại như ẩn giấu ý cười. Nhớ đến cái hôn ban nãy của Kỷ Sơn Dã, cậu mới hiểu được chuyện gì bèn lúng túng che cổ, đưa mắt nhìn sang chỗ khác.

Kỷ Sơn Dã đi rồi, Lâm Ngư soi gương, quả nhiên trên đó có một vết dâu tây đẹp đẽ.

Cậu tắm rửa sạch sẽ, xử lý qua mới khiến vết này nhạt đi, sau đó tắt đèn đi ngủ.

Ngủ rất lâu, đang lúc mê man, Lâm Ngư cảm giác đằng sau có một luồng nhiệt kéo đến, có người ôm lấy cậu từ đằng sau. Thân thể ấy, ngoại trừ Kỷ Sơn Dã sẽ không có ai khác.

Cậu thực sự buồn ngủ nên mặc kệ Kỷ Sơn Dã. Chỉ cảm thấy hình như anh khẽ hôn lên trán cậu, kề bên tai cậu nói gì đó nhưng tiếng ấy quá khẽ, Lâm Ngư không rõ là gì, cứ thế mơ màng thiếp đi tiếp.

36.

Ban đêm, Kỷ Sơn Dã trở về, nhìn thấy Lâm Ngư ngủ trên giường mình, anh chợt cảm thấy an yên chưa từng có.

Anh không bật đèn, nương theo ánh đèn mờ mờ bên ngoài, ngắm nhìn gương mặt Lâm Ngư lúc ngủ.

Kỷ Sơn Dã ở trong giới giải trí đã nhiều năm, thực ra vẫn luôn muốn ổn định, anh muốn lập gia đình. Thế nhưng vì xu hướng tính dục của bản thân, rồi môi trường trong giới hỗn loạn, ý nghĩ này của anh dường như đã trở thành thứ lý tưởng khó mà tồn tại.

Nhưng đêm hôm ấy, thấy Lâm Ngư nằm trên giường, Kỷ Sơn Dã cảm thấy có lẽ ý nghĩ của anh cũng không đến nỗi không thực tế.

Lý tưởng khó mà tồn tại ấy như thể lặng lẽ không ai hay biết tiến vào thế giới của anh.

Kỷ Sơn Dã từ từ tới gần Lâm Ngư, hôn lên môi rồi trán cậu, sau đó ôm lấy cậu từ đằng sau.

Anh khẽ khàng hỏi Lâm Ngư đang chìm trong cơn mơ, có cân nhắc lấy anh không?

Lâm Ngư không đáp.

Kỷ Sơn Dã khẽ cười, không lên tiếng nghĩa là em đồng ý rồi nhé. Kỷ Sơn Dã siết chặt tay cậu.

37.

Sáng sớm, Lâm Ngư tỉnh giấc, Kỷ Sơn Dã còn đang ngủ. Cậu liếc qua thời gian, đã hơn tám giờ rồi, cậu cẩn thận dịch tay Kỷ Sơn Dã đang ôm bên hông mình ra, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Đến khi cậu đi ra, Kỷ Sơn Dã đã xoay người nhìn cậu nói: "Sao em dậy sớm thế?"

Mắt Kỷ Sơn Dã vẫn còn ti hí, nhìn có vẻ cực kỳ buồn ngủ, chăn đắp hờ bên hông, nửa người anh lộ ra bên ngoài. Lâm Ngư thấy vậy bèn đi tới đắp lại chăn cẩn thận cho anh rồi trả lời: "Tối qua em ngủ sớm mà."

"Đêm qua anh về lúc nào thế?" Lâm Ngư hỏi anh.

"Hơn bốn giờ." Kỷ Sơn Dã kéo tay cậu gối lên bên mặt.

Lâm Ngư hỏi anh: "Hôm nay anh còn phải làm không?"

"Có, buổi trưa phải đi rồi."

"Vậy anh ngủ thêm lát nữa đi."

"Ừm." Kỷ Sơn Dã không nói thêm nữa

Lâm Ngư ngồi trên giường nhìn anh một lúc rồi ra ngoài phòng khách, thấy hơi buồn chán bèn giúp Kỷ Sơn Dã dọn dẹp lại đồ trên bàn, vốn muốn đặt cơm nhưng nghĩ lại đây là phòng của Kỷ Sơn Dã, sợ người khác phát hiện, cuối cùng cậu đành từ bỏ. Chỉ ăn chút đồ ăn vặt, ngồi trên ghế sofa xem TV.

Thế nên lúc Kỷ Sơn Dã tỉnh dậy đi ra ngoài, Lâm Ngư đang tập trung xem, ngay cả khi anh tới bên cạnh, cậu vẫn không hề hay biết.

"Em thích xem phim truyền hình kiểu này à?" Kỷ Sơn Dã ngồi xuống, hỏi cậu. Trên TV đang chiếu phim tình yêu thần tượng máu chó, bình thường Kỷ Sơn Dã rất ít khi nhận thể loại này.

Lâm Ngư quay qua nhìn Kỷ Sơn Dã: "Không hẳn, xem giết thời gian thôi."

Kỷ Sơn Dã hỏi cậu: "Trưa em có muốn theo anh tới rạp không, hôm nay anh còn phải tập luyện ở bên đó."

Lâm Ngư: "Không đâu, em ở khách sạn là được rồi."

"Không muốn bị người ngoài chụp được." Cậu nói thêm.

Kỷ Sơn Dã nhìn cậu, yên lặng vài giây: "Được, vậy em ở đây chờ anh."

Bọn họ ngồi cùng chưa được bao lâu, Kỷ Sơn Dã lại bắt đầu hôn cậu. Lâm Ngư đã sớm quen, thế nhưng khi Kỷ Sơn Dã hôn lên cổ, cậu vẫn cau mày đẩy anh ra.

"Anh đừng hôn ở đây." Lâm Ngư chỉ vào dấu hôn ngày hôm qua: "Vết hôm qua còn chưa mất đây này."

Bình Luận (0)
Comment